Trong cục cảnh sát, Âu Dương Duệ ngồi ở chỗ của Quan Phàn, thẫn thờ cầm trong tay một khung ảnh cô đặt trên bàn.
Trong ảnh chụp, Quan Phàn vô cùng phấn chấn, tràn đầy tự tin, cô mặc đồ huấn luyện, tay cầm súng cùng với tám đồng đội khác màu da đến từ các quốc gia khác nhau cùng giơ ngón tay cái lên, cười vô cùng rực rỡ.
Đây là ảnh chụp cô ba năm trước khi cô còn ở đội đặc công đi Mỹ tham gia khoá huấn luyện liên hợp chống khủng bố. Trong ảnh có ba nữ, nhưng Quan Phàn lại rực rỡ lóa mắt nhất.
Âu Dương Duệ vừa mới nói chuyện điện thoại với bệnh viện xong, bác sĩ nói sức khỏe của Quan Phàn đã ổn định, hôm nay đã có thể chuyển đến phòng bệnh phổ thông nhưng trước mắt vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Âu Dương Duệ sa sầm mặt, trong lòng như đè nén một tảng đá lớn.
Ngày 9 tháng 9, anh hẹn cô ăn tối, cô nói cô muốn tăng ca, mà anh lại không kiên trì. Không nghĩ đến lúc quay đầu lại, thiếu chút nữa đã là vĩnh biệt.
Một năm này cô sống rất vất vả, anh lại không giúp được cô. Nghỉ ngơi, bầu bạn, đều không có tác dụng với cô. Huống hồ vụ án anh phụ trách cứ tăng từng cái một, anh cũng không có thời gian bầu bạn thực sự với cô.
Chỉ có sự thật mới là thuốc giải của cô.
Nhưng chứng cứ cùng pháp luật quyết định chân tướng, cô lại không chấp nhận.
Ngày 29 tháng 9 năm trước, cô bạn thân thiết từ nhỏ với Quan Phàn – Tôn Tịnh nhảy lầu tự sát vì tình. Cô để lại di thư trên máy tính, chỉ đơn giản viết mấy chữ: "Cha mẹ, xin lỗi, là con quá ngu ngốc."
Bạn trai Tôn Tịnh là lập trình viên, tên Trần Viêm, tình cờ gặp cô mấy lần, rất có duyên, sở thích quan điểm sống rất giống nhau, quan tâm hợp ý, tích cách tương đồng. Tôn Tịnh rất nhanh rơi sâu vào trong lưới tình.
Cô cực kỳ có lòng tin với mối tình này, đã từng nói với cha mẹ và Quan Phàn đây là bạch mã hoàng tử của mình.
Thứ hai, ngày 25 tháng 9, Tôn Tịnh xin nghỉ phép, cô quyết định đến nhà bạn trai nấu cơm cho anh, tạo bất ngờ. Đâu ngờ rằng sau khi cô trở về tâm tình không ổn, vốn đã hẹn hôm sau sẽ đến nhà cha mẹ ăn cơm nhưng cũng không đi.
Ngày 27, cha mẹ gặn hỏi Tôn Tịnh mới khóc lóc nói bạn trai Trần Viêm không phải là người mà cô từng nghĩ, là cô quá ngu ngốc rồi. Từ lời nói và thái độ của Tôn Tịnh, cha mẹ nghĩ rằng Trần Viêm lừa gạt tình cảm Tôn Tịnh, gian díu bị bắt gặp tại trận. Tôn Tịnh chỉ khóc suốt không có phủ nhận.
Cha mẹ của Tôn Tịnh đều là giáo viên, tính tình trung thực, cũng làm không được chuyện tới nhà đánh người đàn ông kia một trận trút giận cho con gái, thế là chỉ kịp thời khuyên nhủ, nhanh chóng chia tay. Tôn Tịnh gật đầu nghe theo.
Hai ông bà vì muốn khuyên nhủ con gái nên bầu bạn với cô hai ngày, ngày 28 cả nhà quyết định lễ Quốc Khánh đi du lịch một chuyến, còn lên mạng mua vé xong xuôi.
Nhưng ngay ngày 29, lúc nửa đêm Tôn Tịnh nhảy từ lầu 17 xuống, tan xương nát thịt. Máy tính của cô phát bản nhạc tình ca, hiển thị ảnh chụp chung giữa cô và bạn trai, sổ nhật ký mở ra, bên trên có ghi câu nói đơn giản đó.
Rạng sáng thi thể của Tôn Tịnh được bảo vệ chung cư phát hiện.
Cảnh sát, cha Tôn mẹ Tôn, Quan Phàn, tất cả đều chạy tới.
Không có dấu hiệu người ngoài đột nhập vào phòng, không có vết tích giãy giụa đối kháng. Vì có người bạn thân làm cảnh sát là Quan Phàn ở đây, một vụ án tự sát rõ ràng như vậy, đồn công án theo tiêu chuẩn mư sát tới điều tra vô cùng nghiêm ngặt.
Từ camera của chung cư, trong phòng ngoài phòng của Tôn Tịnh, trên đất dưới đất, thậm chí dấu vân tay, dấu chân đều được điều tra một lượt, thẩm vấn bạn bè hàng xóm, vặn hỏi bạn trai Trần Viêm, v.v, cũng không tra ra vấn đề gì.
Cách nói của Trần Viêm cũng giống như suy đoán của cha mẹ Tôn Tịnh trước đó. Thì ra ngày 24 tháng 9 Trần Viêm uống rượu ở một quán bar gần chung cư, sau đó say xỉn dẫn một người phụ nữ về nhà qua đêm, hôm sau không đi làm.
Thời điểm Tôn Tịnh tới người kia đã đi rồi, nhưng trong nhà Trần Viêm không thu dọn, trên giường ghế sofa lộn xộn, còn có vỏ bao cao su ném trên nền nhà, nhìn một cái đã biết Trần Viêm vui chơi với người ta. Vì thế Tôn Tịnh và Trần Viêm cãi nhau một trận rồi chia tay, cho anh vào trong danh sách đen.
Từ hôm đó Trần Viêm đã không liên lạc với Tôn Tịnh, không gặp cô, cho đến khi cảnh sát đến nhà nói Tôn Tịnh chết rồi.
Toàn bộ chứng cứ xem qua đều là tâm lý Tôn Tịnh không cách nào chấp nhận được sự thật bạn trai phản bội cô, nhất thời nghĩ quẩn trong lòng mà nhảy lầu.
Chỉ có Quan Phàn là đưa ra ý kiến khác.
Cô xem máy tính của Tôn Tịnh ở hiện trường, di thư trên file. txt mở trên màn hình, dấu gõ chữ vẫn còn nhấp nháy ở trên.
Quan Phàn nói Tôn Tịnh đánh máy theo Chú âm, còn lá thư này lại gõ theo pinyin ghép vần. Hơn nữa cô nghi ngờ bản lưu trên máy này của Tôn Tịnh bị xóa đi một ít.
Nhưng nghi vấn này không được mọi người ủng hộ, ngoại trừ cha mẹ Tôn Tịnh.
Người dùng Chú âm, thỉnh thoảng sẽ dùng pinyin ghép vần, lúc tâm tình không vui sẽ lười đổi cách đánh chữ, cho nên chỉ đánh thẳng một câu đơn giản, như vậy cũng có thể giải thích được. Hơn nữa chỉ là một cách đánh máy, chẳng lẽ lại bác bỏ mấy dấu vết giám định, chứng cứ giám sát khác sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!