Nghê Lam nhìn chằm chằm bản thân trong gương, đây là một khuôn mặt trẻ trung, cho dù sắc mặt trắng bệch, đầu buộc băng vải cũng có thể khen là khuôn mặt xinh đẹp như hoa.
Nhưng mà cô không nhận ra.
Nghê Lam ngẩn ngơ.
Bầu trời quang đãng ngoài cửa sổ đột nhiên nổ vang một tiếng sầm rền.
Nghê Lam giật mình, đầu óc càng choáng váng.
Trí nhớ của cô trống rỗng.
Cô gặp tai nạn xe.
Cô được thông báo là mất trí nhớ.
Tai nạn xe hơi là do chính miệng người tự xưng là đại diện của cô – Thiệu Gia Kỳ nói cho cô biết, người đang đứng bên cạnh giường trợn mắt nhìn cô, nói bla bla không ngừng.
Cô tỉnh lại chưa tới 20 phút, bác sĩ mới vừa kiểm tra cho cô xong. Bác sĩ chân trước mới vừa đi, Thiệu Gia Kỳ liền nhịn không được hoàn toàn khai hỏa giáo huấn cô.
"Chị nói em đó, em lần này thật sự quá đáng mà, không ai giúp được em đâu. Trong đầu em chứa phân hay sao hả? Em rốt cuộc nghĩ gì vậy? Không muốn sống nữa phải không? Đã không có đầu óc lại còn liên luỵ chị có biết không? Chị thật sự bị em hại chết rồi!
"Thiệu Gia Kỳ càng nói càng tức, múa may tay chân, đi tới đi lui, lại quay lại đầu giường. Nghê Lam chậm rãi đặt chiếc gương xuống. Đúng rồi, cái tên Nghê Lam này cũng là Thiệu Gia Kỳ nói cho cô biết. Thiệu Gia Kỳ trừng mắt nhìn Nghê Lam, nhìn vẻ mờ mịt lại bình tĩnh của cô, kinh ngạc nói:"Không phải chứ, em thật sự, thật sự mất trí nhớ rồi hả?"
Nghê Lam gật gật đầu.
Bác sĩ nói sau khi cô được đưa đến bệnh viện, hôn mê 16 giờ, vết thương bên ngoài không tính là nghiêm trọng, đầu bị va chạm, trong đầu có khối máu bầm nhỏ, nhưng cũng không có nguy hiểm mấy, não bị chấn động, sau khi kiểm tra không thấy có vấn đề gì khác.
Chứng mất trí nhớ của cô đại khái là do khối máu bầm kia gây nên. Khối máu bầm có thể từ từ tan ra, nhưng kiểu mất trí nhớ này không biết sẽ kéo dài bao lâu, có lẽ ngủ một giấc tỉnh lại sẽ hết, có lẽ sau mấy chục năm nữa cũng không nhớ ra.
Thiệu Gia Kỳ chăm chú nhìn cô thật lâu, rồi sau đó thở ra một hơi, ngồi lên ghế tựa bên giường. "Làm sao bây giờ?
"Nghê Lam không biết. Thiệu Gia Kỳ vỗ cái đét lên đùi Nghê Lam, Nghê Lam bị đau đến mặt chau lại. Nghê Lam không nói gì, cô hoàn toàn không nhớ rõ."Bò lên thành công còn chưa tính, em còn bị anh ta ném ra ngoài!"
Nghê Lam không phản đối, cô một chút ấn tượng cũng không có.
"Ném ra ngoài thì thôi đi, còn bị chó săn chụp hình!"
Nghê Lam nhếch miệng, nghe qua quả thật rất thảm.
"Chụp thì cũng thôi, còn bị đăng lên mạng chế giễu." Thiệu Gia Kỳ còn kích động nói, đứng lên cầm điện thoại tìm kiếm đưa cho Nghê Lam xem:
"Chế giễu cũng đành, lại còn lọt top tìm kiếm nhiều nhất! Lọt top tìm kiếm nhiều nhất cũng thôi đi, lại còn không có tên của em."
Nghê Lam nhìn lướt qua tiêu đề đang được tìm kiếm nhiều nhất — "Lam Diệu Dương chịu khổ, ban đêm giận dữ ném tiện nữ ra ngoài.
"Nhìn thấy tiêu đề này, Nghê Lam cảm thấy đầu càng choáng váng. Bên ngoài rốt cục đổ mưa to,"lộp bộp" rơi trên cửa sổ, tiếng động cực kỳ ầm ĩ, làm cho người ta phiền toái.
Thiệu Gia Kỳ cau chặt mày, bước huỳnh huỵch đi đóng cửa sổ.
Nghê Lam lấy di động tìm kiếm nội dung weibo ở phía dưới tiêu đề được tìm kiếm nhiều nhất. Có hình ảnh bài viết, còn có video clip, độ tin cậy rất cao.
Video clip và ảnh chụp giống nhau, có thể thấy rõ ràng cô gái trẻ tuổi bên trong chính là cô. Hành lang xung quanh nhìn qua là khách sạn Gia Cao Đương, cô gõ cửa, cửa mở. Ống kính không chụp được người mở cửa, nhưng chụp được Nghê Lam cực kỳ nhanh chóng lách vào.
Cũng không bao lâu cô liền bị lôi ra ngoài, dùng từ "vứt" thực sự không chút nào khoa trương. Cô đứng không vững, ngã ở trên đất. Người quăng cô lộ ra nửa thân thể nửa gương mặt.
Đó là một người đàn ông cao lớn trẻ tuổi, khí chất ngời ngời, sườn mặt anh tuấn, không mặc áo khoác, áo sơ mi mở rộng, nếu có thể chụp chính diện, Nghê Lam đoán đại khái là nửa để trần.
Từ hành động cùng khí thế của người đàn ông mà nói, hẳn là rất tức giận. Sau khi anh ném cô ra, lại xoay người, lần này không thò đầu ra mà chỉ ném một chiếc túi ra, là chiếc túi xách nhỏ cô đeo lúc chen vào nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!