Chương 8: (Vô Đề)

Nội dung bị cắt trong bản chiếu rạp xuất hiện gần cuối bộ phim, cảm xúc sắp được đẩy lên đ ỉnh điểm.

Ở cảnh đó nhà thơ và người yêu chứng kiến một cuộc "đấu tranh" trong miếu thổ địa, cuối cùng sau khi các bên thảo luận đã chỉnh sửa biên tập thành một đoạn phim lộn xộn.

Cảnh gốc là thế này:

Mấy giáo viên được yêu mến trong trường bị học sinh trói lại, bắt đội mũ chóp nhọn kéo đến trước tượng Phật vỡ đầu, cổ đeo biển gỗ nặng trịch viết đầy "tội danh" thật thật giả giả bằng sơn đỏ.

Tiếng súng, tiếng vỗ tay, tiếng gào khóc cùng tiếng rống giận như núi thét biển gầm làm nhà thơ run rẩy sợ hãi, ch ảy nước mắt nước mũi, sau cùng co rúm ró nép trong lòng người yêu. So ra thì thầy giáo trẻ hơn hắn rất nhiều vô cùng bình tĩnh, vừa an ủi nhà thơ yếu đuối vừa quan sát vụ xét xử ở đằng xa.

Ánh mắt anh ta chuyển từ kinh hoàng, sợ sệt sang đau xót, đồng cảm, thương hại, kế tiếp là thờ ơ và dừng lại ở bình tĩnh.

Dường như giây phút ấy đã dự báo tương lai, anh ta sàng lọc mọi khả năng có thể xảy ra trong đầu, thản nhiên chấp nhận kết cục của mình khi người kia vẫn chưa ý thức được sự khốc liệt của thời đại.

Ở nơi xa, người phụ nữ đeo băng tay ngôi sao cất giọng the thé: "Mày có nhận tội không!?"

Bản cắt thô không phối nhạc nhưng Dụ Hà nghĩ đến "Nhị tuyền ánh nguyệt" như lời bộc bạch trong bản chiếu rạp, ngôn từ dồn nén kết hợp cùng bức tượng Phật vỡ nát tựa tiếng khóc thê lương ngày càng xa xôi.

Tạm dừng phim tại đây, Khương Hoán hỏi cậu: "Bây giờ xem đoạn này có cảm nghĩ gì?"

"Sao đạo diễn Hứa lại xoá cảnh đắt giá của anh." Dụ Hà nói không đầu không đuôi.

Khương Hoán ngẩn ngơ rồi không nhịn được cười: "Gì thế."

Dụ Hà cũng biết mình nói hơi giống giễu cợt nên không lên tiếng nữa, cúi đầu cùng phì cười với Khương Hoán.

Cậu ngồi trong phòng Khương Hoán ở tầng hai sân sau Khê Nguyệt Tiểu Trúc, không gian rộng hơn nhìn từ bên ngoài rất nhiều, sàn nhà, trần nhà và xà nhà đều bằng gỗ, giữ nguyên phong cách của thế kỷ trước. Sau khi tắt đèn tường trắng trở thành màn chiếu, không kéo rèm nên có thể thấy rõ bầu trời ngả màu xanh thẫm từng chút một.

Trong không gian rộng rãi, Khương Hoán ngả lưng lên sô pha còn Dụ Hà ngồi ngay ngắn trên mép giường. Cậu nghiêng đầu, Khương Hoán như đã chìm sâu trong bóng tối mà đường nét khuôn mặt vẫn rất rõ ràng, có lẽ là bởi Dụ Hà không ngắm anh bằng mắt.

"Vì cảnh gốc quá gay gắt, cuối cùng mới dùng ác mộng để thể hiện hay sao ạ?" Dụ Hà hỏi dò: "Nhưng hình như cả bộ phim đều đầy rẫy tranh cãi, thêm một cảnh cũng không sao chứ."

Khương Hoán "ừ", song không rõ là công nhận hay đáp lấy lệ.

"Nhưng em vẫn thích cảnh hôn đầu phim." Dụ Hà như đang hồi tưởng lại, tầm mắt chậm rãi ngước lên.

Mặt trời xanh mở đầu bằng cảnh hôn, hai người đàn ông ôm lấy nhau một cách thèm khát, môi lưỡi quấn quýt không giống yêu thương gắn bó mà như một cuộc đấu đá tranh giành, từ đầu đến cuối họ đều không nhắm mắt.

Đến khi kết thúc đạo diễn tuyên bố: Sau cảnh hôn, thầy giáo dùng cây bút máy giết người mình yêu.

Nụ hôn ấy là khúc dạo đầu đẫm máu, là lời từ biệt, cũng là ẩn dụ cho sự tàn sát.

Khương Hoán đau đầu xoa mặt: "Đừng nhắc, cảnh đấy quay suốt hai ngày, tôi hôn đến mức đau cả miệng."

"Cho nên hiệu quả rất tốt mà." Dụ Hà cười, chuyển đề tài: "Có điều... Có thể em xem không hiểu, cảm giác đạo diễn Hứa muốn quá nhiều thứ, nhưng cảnh này thật ra nên giữ lại, tại vì đoạn trước và sau nó rất rời rạc..." Cậu dòm Khương Hoán, anh không muốn chen vào hay ngắt lời cậu nên cậu nói tiếp. Cậu nói rất nhiều, tự cho là đúng phân tích Hứa Vi Thủy muốn tất cả, cuối cùng chốt hạ bằng câu "em không thích".

Căn phòng nhỏ chợt lặng ngắt như tờ, Dụ Hà uống nước khoáng trong chai.

Khương Hoán vẫn giữ tư thế ngả lưng trên sô pha, hỏi một câu Dụ Hà hoàn toàn không ngờ tới: "Ông ấy muốn cái này cái kia, danh, lợi, tính nghệ thuật, tiếng tăm vang trời... Em thì sao?"

"Dạ?" Dụ Hà không hiểu: "Em á?"

Khương Hoán lười biếng: "Đúng rồi, em."

Bỗng dưng người cậu nóng bừng, tai lùng bùng như có rất nhiều ong vo ve, vẻ thảnh thơi một cách tự nhiên và vô thức của Khương Hoán khiến cậu nảy sinh ảo tưởng mà trước nay gần như chẳng có.

Chắc chắn là cậu thích Khương Hoán, nhưng bảng thành phần và tỷ lệ phần trăm thích tạm thời chưa thể mô tả rõ ràng.

Cậu từng cảm thấy gặp được Khương Hoán là tốt lắm rồi, gặp xong mới nhận ra không đủ, cậu còn muốn có mối liên kết với anh, tốt nhất là có thể nói chuyện vài câu; đến khi nói rồi lại phát hiện vẫn không đủ. Được voi đòi tiên, lòng tham không đáy cũng không thể lột tả hết sự tham lam của cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!