Chương 7: Thế mà mãi em không đến

Từ lâu người hâm mộ và thần tượng gặp nhau đã hình thành thể thức quen thuộc, câu hỏi vặn của Khương Hoán là một yếu tố nhiễu làm đoạn code đang vận hành chuẩn chỉnh xuất hiện bug.

Dụ Hà ngẩn người, tiếng rơm lạo xạo quanh quẩn sâu trong cơn ảo giác.

Cậu cảm thấy Khương Hoán hơi trẻ con, không chắc anh có đang đùa mình không vì đòi xếp nhất không hề giống phong cách của Khương Hoán, song cậu vẫn nghiêm túc trả lời thật.

"Em không xem nhiều thể loại phim lắm..." Dụ Hà đáp không chút lưỡng lự: "Anh xếp thứ nhất ạ."

Khương Hoán vẫn giữ nét mặt cười như không cười: "Tôi không phải đạo diễn."

Trong tiềm thức của Dụ Hà có một âm thanh vang vọng "không phải anh ấy đang trêu mình đấy chứ", tuy nhiên suy nghĩ này nhanh chóng chết yểu, cậu đáp xuôi theo ý Khương Hoán: "Em cũng không hiểu dụng ý của đạo diễn, chỉ là rất thích một số cách... diễn tả của anh, nói cách khác là cách đọc thoại, mặc dù có thể em nông cạn."

"Cảm nhận là của cá nhân." Khương Hoán nói.

Anh phản hồi mỗi câu nói của Dụ Hà vô cùng ngắn gọn song lại vô cớ khích lệ Dụ Hà tiếp tục trò chuyện cùng anh, hơn nữa càng lúc càng lưu loát và thoải mái. Sau khi hết căng thẳng, Khương Hoán có thể thấy rõ sự "đáng yêu" mà Dương Quan Phượng hình dung, mắt tròn xoe, khẩu hình miệng khi nói, mắt sáng long lanh nhìn anh cười rụt rè...

Cậu đẹp một cách không dễ ngán.

Khương Hoán vừa lơ đãng Dụ Hà đã nhắc đến cuốn sách trong tay anh.

"Gần đây em cũng mới xem bộ phim này." Nói đến đây hình như cậu lo mình là người ngoài ngành, xoa mũi cười ngại: "Về sau em thử đọc truyện, trong truyện viết nhiều bài hát quá mà em đều chưa nghe."

"Toàn bài từ những năm 60, 70, em còn nhỏ, chưa nghe bao giờ cũng bình thường." Khương Hoán tiếp lời rất mượt: "Hứa Vi Thuỷ quay Mặt trời xanh, bối cảnh cũng là những năm 60."

Dụ Hà gật đầu, ngập ngừng bày tỏ suy nghĩ của mình: "Nhưng một vài chi tiết trong phim em không thích lắm."

Khương Hoán để sách qua một bên, đáp "ừ" tỏ ý anh hiểu.

Nội dung bộ phim này luôn là đề tài tranh luận sôi nổi, có liên quan rất lớn tới sở thích của đạo diễn.

Hứa Vi Thuỷ là người Anh gốc Hoa, từ bé đã tiếp cận nền giáo dục phương Tây tiến bộ, tiếng phổ thông còn không sõi nhưng cứ ham mê quay phim đề tài Trung Quốc.

Mặt trời xanh kể về một nhà thơ lớn lên ở phương Tây trở lại tổ quốc vào thời đại đặc biệt, đến thị trấn nhỏ phía Nam tìm nguồn cội.

Hắn quen biết một giáo viên trung học trên thị trấn, người này là thanh niên có học thức tới từ thành phố lớn, con người thanh cao cô độc, ít qua lại với dân bản địa, đôi bên không vừa mắt nhau. Sau khi quen biết cả hai nhanh chóng nảy sinh tình cảm mập mờ, bắt đầu cùng tận hưởng cuộc sống nơi thị trấn nhỏ an yên. Nhưng chiến tranh mở rộng, các cuộc tụ tập quy mô lớn trên thị trấn khơi gợi bản tính tự vệ và giết hại lẫn nhau trong sâu thẳm nhân tính, họ tận mắt chứng kiến một vụ hành hình trong miếu thổ địa, từ đó cả hai rẽ sang hai con đường khác nhau.

Cuối cùng nhà thơ quyết định tố giác đối phương nhằm bảo vệ mình, kế hoạch chưa kịp thực hiện đã bị nhìn thấu, để rồi chết dưới dao của người yêu. Người kia bước trong nắng chiều tà nhuộm đầy màu tím, khi sắp thả trôi qua sông Thanh Hà, tiếng súng không biết từ đâu đến giúp anh giải thoát.

Cảnh trong miếu thổ địa là tình tiết rất quan trọng của phim, nhưng Dụ Hà cảm thấy liên kết trước sau có vấn đề, nhiều lời thoại bị khó hiểu.

"Em xem bản lậu hay bản chiếu ở liên hoan phim?" Khương Hoán hỏi.

Bộ phim này không công chiếu trong nước.

Dụ Hà mím môi: "Bản ở liên hoan phim... Em xin của một người bạn, cậu ấy bảo dài hơn bản ra rạp mười lăm phút."

"Mười lăm phút dôi ra thêm hết vào nửa đầu phim, vô bổ." Khương Hoán đáp rồi cười tự giễu: "Hồi đấy tôi không biết đóng phim thế nào, Hứa Vi Thủy nói gì thì làm theo thế."

Dụ Hà "à", cậu không tìm được cơ hội tiếp lời từ câu này.

Khương Hoán: "Máy tính của tôi có bản cut thô của đạo diễn, không phối nhạc, nếu em thích thì hôm nào tôi cho em xem."

"Ơ?" Dụ Hà vừa bất ngờ vừa vui, đờ đẫn chỉ biết hỏi lại: "Được không ạ?"

"Có gì mà không được." Khương Hoán nói.

Hôm ấy họ không trò chuyện quá lâu, bởi chẳng mấy mà Dương Quan Phượng đến tìm Khương Hoán.

Cô xin lỗi và giải thích tình hình với Dụ Hà, ngỏ ý mình phải dẫn Khương Hoán đi trước, về phần rốt cuộc là việc gì thì cô khó mở lời, Khương Hoán lại bình chân như vại nên Dụ Hà không tiện hỏi nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!