Cốc Phi Vũ gấp tờ giấy lại, khán phòng lặng ngắt tròn nửa phút, mọi người đều không biết nên phản ứng thế nào.
Tào Hâm Nhiên đứng ở một bên đã tràn đầy luống cuống. Một tay cô che micro, xém chút không kiểm soát được nét mặt, nhìn đạo diễn tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng đạo diễn cũng lo lắng đi đi lại lại, chẳng biết nên nghe chỉ thị của ai, từ lúc bắt đầu đã suýt phát hình ảnh dự phòng.
Hàng ghế đầu là thành viên ban giám khảo, Cốc Phi Vũ cầm cúp đi xuống sân khấu.
Ở chính giữa, Thẩm Quân mặc bộ âu phục màu đen từ tốn đứng dậy. Ông giơ cao tay, vỗ tay vang dội.
Bấy giờ toàn bộ khán phòng mới như nghe rõ bài phát biểu nhận giải của Khương Hoán, chậm chạp vỗ tay.
Lễ trao giải Olive Vàng từng diễn ra đủ loại chuyện. Có người giàn giụa nước mắt, có người nhân cơ hội bày tỏ quan điểm về sự kiện xã hội, có người quỳ lạy đạo diễn, có người quá xúc động cảm ơn cũng không xong thì ngất ngay tại chỗ, khiến người ta không phân biệt được đối với diễn viên, phát biểu nhận giải quan trọng hay bản thân việc nhận giải quan trọng. Nhưng dù bất ngờ thường mang lại độ hot bùng nổ vào đêm hôm ấy và ngày hôm sau, hầu hết mọi người vẫn cảm ơn một cách đúng mực rồi kết thúc.
Trước Khương Hoán, vụ việc tương tự lớn nhất từng xảy ra tại lễ trao giải Olive Vàng là Thẩm Quân ngầm tuyên bố cầu hôn, nhưng đối tượng cầu hôn không được tiết lộ, về sau cũng xử lý khiêm tốn, đương nhiên tính chất khác ngày hôm nay.
Bài phát biểu nhận giải nhờ người khác đọc thay này giống như hiệu ứng cánh bướm, tần số vỗ cánh thấp và lặng lẽ, nhưng trong phút chốc đã khơi lên sóng thần cuồn cuộn ở bờ bên kia.
Còn lại hai giải thưởng quan trọng chờ công bố là Đạo diễn xuất sắc nhất và Phim hay nhất, không có gì hồi hộp khi đều thuộc về Va phải đá ngầm.
Hứa Vi Thủy là đạo diễn người Anh gốc Hoa, thành danh ở nước ngoài, lần đầu tiên mang tác phẩm công chiếu tại thị trường đại lục đã lọt vòng đề cử, cộng thêm chất lượng vượt trội nên đoạt giải không quá bất ngờ.
Tuy nhiên giải thưởng nằm trong dự đoán lại một lần nữa bớt đi sự chú ý vì tình huống xảy ra đột ngột, trong tiết mục thảm đỏ cuối lễ trao giải và phỏng vấn, phóng viên vây quanh đoàn phim Va phải đá ngầm không hỏi nhiều về chiến thắng giòn giã năm trên bảy đề cử, toàn bộ chủ đề đều tập trung vào Khương Hoán.
"Đạo diễn Hứa, xin hỏi hôm nay Khương Hoán vắng mặt có liên quan đến video bị tung ra thời gian trước không?"
"Xin hỏi cậu Tiểu Cốc lên nhận giải thay có tâm trạng thế nào? Có cảm tưởng gì khi thấy bài phát biểu nhận giải?"
"Chúc mừng đạo diễn Hứa giành giải Đạo diễn xuất sắc nhất và Phim hay nhất, xin hỏi hôm nay Khương Hoán..."
"Sau này ông có còn hợp tác với Khương Hoán không?"
"Xin hỏi liệu ông có cảm thấy thái độ của Khương Hoán tối nay ảnh hưởng tới sự nghiệp của cậu ấy không..."
"Khương Hoán...""A Hoán, cậu đang ở đâu?"
"Cánh truyền thông đều đang tìm cậu."
"Nếu ngày mai quay lại thành phố Hồng thì nhắn tin cho tôi."
Đọc xong tin nhắn Wechat của Hứa Vi Thủy, Khương Hoán úp điện thoại cạnh gối, trở mình ôm Dụ Hà từ phía sau.
Chạy đôn chạy đáo trong bệnh viện cả một ngày, về đến nhà đã bỏ lỡ chương trình phát sóng trực tiếp Olive Vàng, nhưng Dụ Hà cũng xem được nhờ liên kết Bồ Tử Liễu gửi.
So với phấn khởi, tâm trạng của cậu lẫn lộn giữa áy náy và thầm vui sướng nhiều hơn.
Vui không? Dụ Hà tự hỏi, sao có thể không vui chút nào chứ?
Nhìn Khương Hoán viết ra những dòng chữ đó vì mình, trên sân khấu rực rỡ ánh đèn tượng trưng cho một trong những thành tựu lớn nhất của diễn viên trong nước, lựa chọn của anh vô cùng rõ ràng. Nếu chữ có thể biến thành thực thể, đoạn văn bản nền trắng chữ đen không dài lắm của Khương Hoán hẳn sẽ là cơn mưa lặng lẽ giữa đêm xuân, bay bay cùng gió, mang ánh sáng lấp lánh trải khắp muôn nơi.
Nhưng chưa cảm động quá lâu thì Dụ Hà lại giật mình nghĩ: Lẽ nào Khương Hoán không đóng phim nữa?
"Tôi không thích đóng phim."
Mấy tháng trước, cũng tại căn nhà này, Khương Hoán đã mở lòng với cậu đôi chút.
Cậu chưa kịp hỏi Khương Hoán: "Là anh thật sự không thích, hay vì khi ấy bị ép buộc, không còn lựa chọn nào khác nên mới không thích? Bây giờ quay xong Bến đò Ngân Hà rồi, anh có còn không thích không?"
Muôn vàn suy nghĩ rối rắm chồng chéo lên nhau, bủa vây cậu đến mức không thở nổi.
Thế là cho đến tận lúc này, Dụ Hà vẫn từ chối nói chuyện với Khương Hoán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!