Chương 60: Ký hiệu hồ Điệp

17 giờ ngày 20 tháng 3, nhà hát Hoa Hạ, thành phố Hồng.

Trong phòng họp kiểm soát nhân viên ra vào nghiêm ngặt, dưới sự giám sát của chủ tọa văn phòng công chứng, ban giám khảo hoàn tất vòng bỏ phiếu bổ sung cuối cùng. Những mảnh giấy mỏng được cất vào két trước mặt mọi người, kết quả sẽ công bố sau khi lễ trao giải bắt đầu, trước lúc đó không ai có thể tiếp xúc với đáp án.

Thành viên ban giám khảo lần lượt ra ngoài, phòng họp chỉ còn Lam Chi Hoa và Thẩm Quân

- chủ tịch ban giám khảo lần này.

Thẩm Quân gập cuốn sổ lại, thở phào nhẹ nhõm.

Người quen chưa đi hết, Lam Chi Hoa tựa cửa cười như không cười, hỏi ông: "Mục cuối ông bỏ phiếu cho ai?"

"Hửm?"

"Khỏi vờ vịt với tôi." Lam Chi Hoa là người Bắc Loan, sau khi lấy chồng làm biên kịch thì đã định cư ở đại lục nhiều năm, nhưng mỗi lần muốn phát âm vần uốn lưỡi vẫn thất bại: "Mục cuối đó, Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, năm nay không có bên nào dính dạng lợi ích với ông nên mới chọn ông làm chủ tịch, nói thật với tôi một tí cũng không được à?"

Thẩm Quân và Lam Chi Hoa là bạn thân mười mấy năm, bình thường không có chuyện gì không kể cho nhau nghe, rất ít người ngoài biết việc này. Cùng là đạo diễn, sở trường của cả hai hoàn toàn trái ngược, vì thế gần như không có quan hệ cạnh tranh về mặt tác phẩm.

Thẩm Quân nghe xong ánh mắt đầy vẻ bất lực, nhưng khóe môi lại nhếch lên cười: "Bà bỏ phiếu cho ai?"

"Khương Hoán chứ ai." Lam Chi Hoa nói thẳng, đi cùng Thẩm Quân đến nhà hát làm công tác chuẩn bị sau cùng: "Mặc dù Va phải đá ngầm không phải loại đề tài tôi thích, nhưng cậu ấy diễn rất tốt."

Thẩm Quân trầm ngâm: "Ồ... Thế ra mấy người được đề cử khác diễn rất tệ?"

"Bớt đánh trống lảng đi." Lam Chi Hoa giả vờ giận: "Nói thật đấy, ông bỏ phiếu cho ai?"

"Sao tôi không biết phiếu của mình quan trọng thế nhỉ."

Lam Chi Hoa vạch ngón tay tính với ông, ai bỏ phiếu cho ai, ai chắc chắn chọn ai, ai với ai có tỉ lệ thắng cao nhất, cuối cùng tổng kết: "Nếu ông bỏ phiếu cho Chương Khải, vậy thì cậu ta thắng chắc, nhưng nếu ông bỏ phiếu cho Khương Hoán hoặc người khác, chưa chắc Chương Khải đã được ảnh đế..."

"Bà không lén đi cá độ đấy chứ?" Thẩm Quân cảnh cáo: "Có đạo đức nghề nghiệp chút đi."

Lam Chi Hoa trợn mắt, thầm nghĩ không moi được gì từ miệng Thẩm Quân rồi, quyết định nói rõ: "Vì sao chỉ bỏ phiếu lại Phim hay nhất với Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, không phải ông hiểu rõ hay sao? Có vài người cảm thấy tin tức gần đây rất dễ lợi dụng, muốn thừa dịp nâng đỡ người của mình."

Olive Vàng là một trong các giải thưởng điện ảnh quan trọng nhất của Trung Quốc đại lục, Tinh Đảo và Bắc Loan, từng hãm sâu trong vòng xoáy "càng làm càng dở", "tư bản chia thịt lợn", nguyên nhân chỉ vì những năm trước có một công ty điện ảnh cấu kết với thành viên ban giám khảo, dùng giải thưởng điện ảnh nâng đỡ người của mình.

Nhờ nỗ lực bền bỉ trong nhiều năm của người làm điện ảnh, ban giám khảo cũng thay đổi hình thức từ "cố định + không cố định" trở thành "luân phiên làm chủ tịch + bỏ phiếu", thế nên kết quả bình chọn mới dần trở lại đúng hướng và khiến người ta tin phục.

Nỗi lo của Lam Chi Hoa, Thẩm Quân biết.

Bà sợ phim hay bị vùi dập, sợ hơn cả là danh tiếng vất vả lắm mới cứu được của Olive lại sụp đổ.

Quả nhiên, Lam Chi Hoa tỏ ra nghiêm túc: "Thẩm Quân, nếu như ông muốn làm theo ý họ, tôi sẽ coi thường ông."

"Bà yên tâm." Thẩm Quân cất giọng kiên định: "Với tư cách là giám khảo, chúng ta đánh giá tác phẩm chứ không đánh giá nhân phẩm, những chuyện đó không nên trở thành yếu tố ảnh hưởng đến phán đoán của chúng ta, càng không thể là tiêu chuẩn."

Lam Chi Hoa cụp mắt im lặng.

"Vả lại có những thứ chỉ nhìn bề ngoài thì chắc chắn đã xấu xí sao? Tôi biết bà nghĩ gì, tôi cũng giống bà. Cậu ấy là một người sống sờ sờ, cậu ấy không hại người, cũng không phá hoại gia đình ai, cậu ấy chỉ lựa chọn dựa trên tình cảm và tình yêu của bản thân, không có gì đáng chỉ trích."

Có mấy nhân viên công tác đến nói nhỏ "chủ tịch Thẩm đã chuẩn bị xong rồi", Thẩm Quân gật đầu đáp "tôi sẽ qua ngay". Ông quay sang Lam Chi Hoa: "Lễ trao giải sắp bắt đầu, đi luôn chứ?"

"Ầy, được." Lam Chi Hoa cười tươi tắn: "Chủ tịch Thẩm, xem ra tôi lại lo thừa rồi."

"Hử?"

"Ông vẫn không thay đổi gì cả."7 rưỡi tối đi thảm đỏ, toàn bộ quá trình được truyền hình trực tiếp bởi các đơn vị truyền thông có thẩm quyền.

8 giờ lễ trao giải bắt đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!