Chương 6: Rất thích phim của anh

Bảy ngày trước, Dụ Hà xuống xe khách, vươn vai sau nhiều tiếng ngồi xe.

Bầu trời ở thị trấn Lâm Thủy xanh thẳm trong veo.

Nơi này nằm ở phía Nam tỉnh Vân, yên tĩnh vắng bóng người. Vào thời nhà Minh và nhà Thanh, nơi đây từng phát hiện mỏ bạc tạo điều kiện cho một nhóm phú thương làm giàu, xây dựng hai thôn xóm Bình Sơn, Bạch Thủy theo hình thức gia tộc. Ngày nay thôn nổi tiếng với những ngôi nhà được bảo tồn nguyên vẹn, đoàn nghiên cứu của Đông Hà cũng đến khảo sát khía cạnh này.

Thôn Bạch Thủy gần hơn, sau khi đến nơi Kiều Tiểu Điệp quyết định qua đó trước.

Hôm sau mọi người dậy sớm, dành gần như toàn bộ thời gian trong ngày ở thôn Bạch Thủy cũng không thể xem hết một nửa, trở về đã là bốn giờ chiều.

Từ Nhuệ Thanh rủ Dụ Hà lên thị trấn chơi, Dụ Hà thấy mệt nên từ chối. Cậu đứng cả một ngày, buổi chiều còn phải giới thiệu kiến trúc, bắp chân, đầu gối lẫn cổ họng đều hơi khó chịu, chỉ muốn tìm ngay một chỗ nghỉ ngơi hoặc nhanh về nhà trọ tắm gội nằm lười.

Đắn đo giây lát, Dụ Hà chọn vế sau.

Ngang qua một cánh cổng nhỏ chạm hoa khá hoài cổ, có lẽ xuất phát từ sự nhạy cảm với kiến trúc gỗ và hứng thú với những ngôi nhà ở Lâm Thủy, Dụ Hà dừng chân nhìn nơi đó, rảo bước đi vào.

Thời gian không sớm không muộn, cậu gặp một người đàn ông ôm giỏ bách hợp to nơi cổng hẹp.

"Xin lỗi cho tôi qua nhờ." Người đàn ông ló đầu ra khỏi giỏ hoa bách hợp.

Mùi thơm ngào ngạt cùng giọng nam êm tai trầm thấp nhấn chìm Dụ Hà, cậu lùi một bước nhưng tâm trí lại thôi thúc cậu nhìn anh ta. Cách nhả chữ chậm rãi và ánh mắt hờ hững lấp ló sau hoa trắng lá xanh rất quen thuộc, chưa đầy nửa giây Dụ Hà đã nghĩ ngay đến cái tên: Khương Hoán.

Hai chữ này nhẹ nhàng bật ra khỏi môi như cơn gió thoảng, đến tai đối phương chỉ còn lại âm cuối không rõ ràng.

Khương Hoán đặt giỏ hoa lên đầu xe điện.

Chắc anh nghe thấy rồi, ngoái lại nhìn Dụ Hà đang ngơ ngác.

Dụ Hà toan gọi anh lần nữa thì một người phụ nữ cao ráo mặc váy hoa nhí đuổi theo ra ngoài cánh cổng chạm hoa xinh đẹp, vừa cười vừa hỏi: "Cậu có được không đấy? Hay thôi để tôi đi đưa?"

"Chị làm việc đi." Khương Hoán ngồi lên xe điện, chân anh dài quá nhìn hơi buồn cười.

Người phụ nữ chống nạnh: "Cậu đưa hoa cho..."

"Tôi hiểu." Khương Hoán nói xong còn cười, không hề nhìn người phụ nữ và Dụ Hà đứng bên cạnh. Anh đỡ hoa bách hợp: "Sau đó nói với anh ta là chị Dương đặc biệt tặng anh."

Người phụ nữ phỉ nhổ, mặt đỏ bừng như gái đôi mươi: "Cũng không phải đặc biệt..."

Khương Hoán kéo dài giọng "ầy": "Sến thế, anh Bành định khi nào cầu hôn?"

"Cậu cút đi!" Người phụ nữ giả vờ cầm ấm nước ném anh.

Khương Hoán vặn ga xe điện, thong thả lướt đi trên con đường rải sỏi gập ghềnh.

Người phụ nữ làu bàu mắng tiếp đôi câu bằng giọng địa phương Lâm Thủy mà Dụ Hà không hiểu, quay người định đi vào thì trông thấy Dụ Hà xách balo cũ đứng đực ra cạnh cổng nhà cô.

"Ấy, nhóc đẹp trai." Cô cười vừa tiêu chuẩn vừa ấm áp: "Uống cà phê hay ở trọ?"

Cứ thế Dụ Hà quen biết Dương Quan Phượng, bà chủ của Khê Nguyệt Tiểu Trúc.

Cậu không kịp xác nhận với người đó rằng anh có phải diễn viên Khương Hoán không, Dương Quan Phượng đã tiết lộ toàn bộ những điều cậu muốn biết.

Sau câu trả lời "uống cà phê", cô niềm nở mời Dụ Hà vào sân ngồi, lừa cậu gọi món, khi cậu bồn chồn hỏi "người vừa nãy" thì cô phe phẩy quạt gấp, đáp như lẽ đương nhiên: "À, Khương Hoán hả, cậu không nhìn nhầm đâu, đúng là cái cậu diễn viên kỳ lạ đó đấy."

Dụ Hà không tin nổi mà nhìn cô, ngạc nhiên khi thấy thị trấn nhỏ biệt lập lại có người biết Khương Hoán chuyên đóng phim đề tài không theo xu hướng.

Dương Quan Phượng mím môi cười hệt như biết tỏng thắc mắc của cậu: "Lạ lắm sao? Chị cũng là người từng đến thành phố lớn mà. Với lại Mặt trời xanh lấy cảnh ở chỗ bọn chị."

Đúng nhỉ, Dụ Hà nhớ ra trong "Mặt trời xanh" có một dòng sông, là sông Thanh Hà của Lâm Thủy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!