Hứa Vi Thủy cực kỳ giỏi trong việc lột tả "cái chết" bằng ngôn ngữ ống kính.
Ông ta không bao giờ quay máu me hay mảnh cơ thể, một đàn chim, một cảnh hoàng hôn, một tiếng kêu ngột ngạt đã đủ để thay thế hình ảnh vừa trực tiếp vừa đánh mạnh vào thị giác.
Cả bộ phim Va phải đá ngầm không xoay quanh một ai cụ thể, góc nhìn của người ngoài cuộc nằm giữa xâm phạm và nhìn trộm lăng nhục tất cả nhân vật, cũng truyền tải đến từng người xem, kết thúc phim ngoại trừ rúng động còn có đôi chút sảng khoái không lành mạnh khó gọi thành tên. Trong trang viên, cuối cùng người thì chết người bị điên, không ai có được thứ mình muốn, mà biến cố này không xảy ra trong phút chốc, cũng như tên phim, nó giống con tàu lớn va phải đá ngầm, từ từ chìm vào lòng biển sâu không cách nào ngăn cản.
Đèn sáng, danh sách thành viên đoàn làm phim chạy hết, người xem ở hàng trước nhao nhao đứng dậy ra về.
Khương Hoán nhìn sang Dụ Hà bên cạnh, nhận ra cậu cũng đang nhìn mình.
Toàn bộ nội dung phim vừa vụt qua trước mắt, bỗng dưng Khương Hoán hơi xấu hổ, ngại hỏi Dụ Hà "em cảm thấy quay thế nào" hoặc hỏi cậu tình tiết nào ấn tượng nhất. Vì anh là diễn viên trong phim, rất nhiều chủ đề các cặp đôi xem xong có thể thoải mái bàn luận nhưng anh và Dụ Hà lại khó mở lời.
Đây cũng là trải nghiệm mới mẻ chưa từng có trong cuộc đời Khương Hoán, dẫu sao trước kia anh cũng không xem phim với người yêu cũ, lúc thì không có thời gian, lúc thì không cần thiết.
Trừ họ ra các khán giả khác đều đã rời phòng chiếu, dường như bấy giờ Dụ Hà mới hoàn hồn sau bước ngoặt bức bối và kinh hoàng ở nửa cuối phim.
Cậu tựa lưng vào ghế thở dài thườn thượt.
Khương Hoán tỏ vẻ lơ đãng hỏi cậu: "Cảm giác cũng tạm nhỉ?"
"Cảnh giày cao gót giẫm lên mặt ấy, từ điều chỉnh cảm xúc, ống kính đến phối nhạc đều đỉnh, Thái Tử Đồng diễn hay, anh cũng hay." Phân đoạn cao trào Lăng Tiêu quay lại trang viên nhận sai mà Dụ Hà nhắc đến chứa rất nhiều ẩn dụ, có thể làm mấy bài phân tích, nhưng Dụ Hà chỉ hỏi anh: "Lúc quay có đau không anh?"
"Đạo cụ thôi." Khương Hoán tránh nặng tìm nhẹ: "Đôi giày được xử lý đặc biệt rồi."
Dụ Hà gật đầu đã hiểu, thầm nghĩ tức là có đau.
Cậu đứng lên, muốn vờ như chỉ hỏi bừa để Khương Hoán không biết lòng mình đang dậy sóng, những chi tiết vụn vặt lặp đi lặp lại trong đầu khiến cậu không thể sắp xếp từ ngữ một cách chính xác, từ đó phản hồi cho anh.
"Đi không?" Cậu hỏi Khương Hoán.
Khương Hoán không phản đối, nắm tay cậu trước khi ra hẳn bên ngoài.
"Đừng lo, quay phim đều có biện pháp an toàn."
"Ý em không phải thế..." Dụ Hà nhỏ giọng phàn nàn: "Trông đau quá."
Khương Hoán nhìn vẻ xoắn xuýt của cậu: "Diễn viên là vậy, mỗi việc tận tâm với nghề cũng làm không xong thì nghỉ sớm đi."
Lợi dụng lối ra hẹp dài tối om, Khương Hoán nắm tay Dụ Hà một lúc lâu mới buông. Anh nói xong câu đó thì Dụ Hà không phản ứng gì, đến khi nhìn thấy ánh sáng Dụ Hà kéo nhẹ anh.
"Anh có thể đóng bộ phim xuất sắc nhường ấy, em rất tự hào về anh... Mặc dù có thể anh không cần em cảm thấy tự hào." Dụ Hà dừng lại ngẫm nghĩ một chốc, rút tay về ngẩng đầu nhìn Khương Hoán: "Nhưng em vẫn nghĩ các bộ phim sau này không chỉ cần dư luận tốt, doanh thu phòng vé cao, mà quan trọng hơn là anh phải thích."
Khương Hoán đứng ngược sáng không thấy rõ nét mặt, nhưng Dụ Hà biết chắc hẳn anh đã cười.
"Được."Lúc này tiệc chúc mừng cũng sắp kết thúc, hai người vào một tiệm cà phê khuất rồi Khương Hoán nghe điện thoại. Trương Annie hỏi kế hoạch của anh, anh nói muốn xin nghỉ.
"Ít nhất tối nay cho tôi thư giãn cái, xem Va phải đá ngầm xong lòng tôi không thoải mái."
Hình như Trương Annie muốn phản bác "cậu có xem đâu", song sau cùng vẫn ngầm chấp nhận cái cớ vụng về của anh: "Cậu nhớ nhắn tin cho đạo diễn Nghê, chắc ngày mai quay phim bình thường, vẫn 5 giờ rưỡi, tôi dặn tài xế đúng giờ tới đón cậu ở bãi đỗ xe khách sạn."
"Vâng."
"Còn một việc này." Bên Trương Annie quá ồn nên rất nhiều chữ bị nuốt mất: "Sáng sớm mai tôi phải bay đi Tinh Đảo, về công ty họp. Tiện thể sẽ đi thăm mẹ cậu, nghe nói dạo này tình trạng bà ấy không tốt lắm, gọi điện cho trợ lý của tôi đòi gặp cậu suốt, tôi phải xác nhận có chuyện gì trước đã."
Nghe thấy tên Khương Khải Đình, Khương Hoán đang lơ đãng khuấy latte chợt khựng lại, lát sau mới bật ra một tiếng "ừm" uể oải.
"Cần tôi mang gì cho không?" Phản ứng của anh làm Trương Annie thấy bất an.
Giọng Khương Hoán vẫn như thường: "Không cần."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!