Chương 33: Đám mây kỳ dị

Bả vai nằng nặng, giây phút được Khương Hoán ôm lấy, mọi cay đắng từ tận đáy lòng Dụ Hà lắng lại phút chốc rồi vỡ oà. Cậu nhắm nghiền mắt, giơ tay nắm áo anh.

Khương Hoán ôm không giống bình thường, sau khi ghìm sức như muốn buộc chặt cậu vào lòng, bàn tay lành lạnh không ngừng xoa gáy và má cậu, vò tóc rối bù xù xong lại kiên nhẫn chải cho mượt. Anh vừa an ủi loạn xị vừa rải những cái hôn.

Nhưng nụ hôn của anh giống như không tìm đúng chỗ, lúc đến gần khóe môi thì Dụ Hà bất chợt ngẩng đầu, ngẩn ngơ chạm mắt Khương Hoán một chốc lại vội vã cúi xuống, khó lòng nhìn thẳng vào mắt anh, không biết cư xử làm sao với nụ hôn bất ngờ cùng hành động bày tỏ thiện chí của anh nên khẽ lùi về sau.

Dụ Hà từ chối cứng ngắc, Khương Hoán bèn dừng lại.

Lúc này Khương Hoán cũng bất lực buông bàn tay đang đặt trên vai Dụ Hà, hai người ngồi song song, nhất thời chỉ còn tiếng hít thở cùng tiếng súng tiếp tục vang lên trong tivi. Khương Hoán nhìn cổ áo màu xanh da trời đậm, mái tóc đen nhánh và vành tai đỏ bừng của Dụ Hà, ba sắc thái màu chồng lên nhau, vùng da hở hiện mạch máu màu xanh.

Lần này không có nước mắt, nhưng phản ứng nhạy cảm của Dụ Hà với tình cảm của anh không giống kích động hay vui vẻ mà lại hơi hoang mang, một lúc lâu cũng không chớp mắt.

Cuộc đấu súng trong phim đến giai đoạn cuối, nam chính toàn thân đầy máu, lách qua đám đông hỗn loạn tìm vợ với con gái.

"Anh đừng trêu đùa em." Dụ Hà lại cất giọng nhẹ bẫng, chỉ lo mình nằm mơ.

Khương Hoán chạm khẽ lên mặt cậu: "Không hề."

Dụ Hà nói tiếp: "Cũng không muốn anh làm thế để an ủi em đâu."

Đúng là có một chút, nhưng chỉ một chút xíu thôi, cho nên Khương Hoán mặc kệ mà không có bất cứ rào cản tâm lý nào.

"Không hề." Anh lặp lại.

Không phải đùa cợt cũng không phải thương hại, vậy thì vì sao?

Sau chốc lát chần chừ Dụ Hà quyết định không lo nhiều thế nữa, cuối cùng cũng dám nhìn Khương Hoán. Trong đôi mắt ấy không có thứ cảm xúc khiến cậu khó chịu như đau lòng hay gì khác, mắt Khương Hoán đen láy sâu thẳm, không phải tấm gương phản chiếu sự tự ti của cậu.

Tầm mắt dịch lên, Dụ Hà cầm lòng không đặng nhìn chằm chằm khuyên chân mày của anh một cách ngây ngốc, anh mất tự nhiên quay mặt đi, sờ chỗ đó rồi hỏi cậu: "Lệch à?"

"Đừng nhúc nhích."

Dụ Hà nói xong lại hôn lên nó.

Sô pha cũ sử dụng nhiều năm đã cực kỳ nhũn, Khương Hoán ôm cậu lún sâu xuống sô pha, làm cậu như thể nằm giữa đám mây, cảm giác mất trọng lượng lan từ lòng bàn tay Khương Hoán giữ sau lưng cậu ra mọi hướng. Nụ hôn mùa hạ nhẹ nhàng, nóng rực và ướt át, Khương Hoán cắn cằm cậu rồi rời lên môi, nghe thấy Dụ Hà "ưm" một tiếng như nửa tỉnh nửa mê.

Ngón tay luồn vào vạt áo phông xanh, cảm giác Dụ Hà gầy hơn trong trí nhớ, hơi dùng sức là có thể cấn xương sườn, Khương Hoán cau mày nhẹ tay hơn.

Phim chiếu hết, tiếng nhạc cụ dây với giai điệu hào hùng âm vang phòng khách, đèn cũng sáng, bài trí quen thuộc giục Dụ Hà nhắm mắt từ đầu chí cuối. Cảm giác được Khương Hoán ôm hôn dịu dàng trong chính nhà mình rất khác, không phải nhà trọ thanh niên người đến kẻ đi, cũng không phải căn phòng xa lạ giữa đêm mưa gió, cậu không cần sợ Khương Hoán đột ngột xoay người bỏ đi.

Nụ hôn ngắn ngủi nhưng da thịt luôn cận kề.

Khương Hoán thích hôn mắt cậu, nhẹ nhàng ngậm lấy hàng mi ướt át vì hưng phấn, tay mon men đến tay cậu, từ tốn mà kiên định đan mười ngón vào nhau. Khương Hoán cũng thích hôn tai cậu, để lại dấu răng trên dái tai, lúc nghiêng đầu hôn anh Dụ Hà cảm nhận được chiếc khuyên lạnh ngắt quẹt qua da, tạo thành một vệt màu trắng chẳng mấy đã lặn.

Sức nặng đè trên người khiến lòng yên ả, khi nốt cuối cùng trong bản nhạc phim kết thúc, Dụ Hà dang rộng hai tay ôm ghì Khương Hoán, quyết định càn rỡ một lần, vùi mặt vào hõm cổ anh hít thật sâu.

Người anh nóng rực, mùi hương đã in hằn trong trí nhớ nhưng mỗi lần ngửi lại là một cảm giác chua chát khác biệt.

"Giống nằm mơ quá..." Dụ Hà lẩm bẩm.

Khương Hoán vuốt từ tóc cậu ra sau gáy, ngón cái và ngón trỏ vẽ vòng quanh đốt sống gồ lên làm cậu hơi nhột. Đến khi Dụ Hà sắp không chịu nổi anh mới chậm rãi hỏi: "Mơ thấy gì?"

"Dạ?"

"Giấc mơ có tôi em mơ thấy gì." Khương Hoán hỏi đầy xấu xa nhưng giọng điệu vẫn nghiêm túc và ánh mắt vẫn chăm chú, chỉ đơn giản là tò mò bản thân như thế nào trong tiềm thức của Dụ Hà.

Dụ Hà ngẩn người, khuôn mặt vốn đã nóng bừng ngày càng nóng hơn.

Trong mơ có gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!