Sau khi trao đổi nhiệt độ cơ thể ấm nóng, Khương Hoán ôm cậu, tay còn lại quơ điện thoại nhét dưới gối như thể làm vậy chỉ là tình cờ. Dường như anh đang ám thị cậu rằng "vừa rồi không có gì xảy ra, không ai từng gọi điện".
Thần kinh hãy còn căng thẳng song cơ thể đã bắt đầu thả lỏng, dù người bên cạnh không phải đối tượng dựa dẫm hoàn hảo thì Dụ Hà cũng quá cần tóm lấy ai đó để chứng minh mình vẫn đang thở.
Nụ hôn này không bao hàm bất cứ ám thị tình d*c nào, Khương Hoán dán lên môi cậu chừng như đang nói: Nếu tâm trạng không vui có thể ôm tôi, nếu vẫn không thể tốt lên thì tôi không ngại làm với em thêm lần nữa.
Nhưng như thế thì họ thành ra thế nào.
"... Em vẫn phải đi tắm cái đã." Dụ Hà mất tự nhiên đẩy anh ra.
Cậu không muốn làm nữa, cậu cần gấp một không gian riêng để điều chỉnh cảm xúc. Nụ hôn mới đây dịu dàng chẳng khác nào an ủi, chắc chắn Khương Hoán rất nhạy cảm với cảm xúc, khi nãy cậu to tiếng là thế, e rằng chỉ bằng đôi câu vài lời anh cũng có thể đoán ra đầu đuôi sự việc.
Khương Hoán làm vậy có lẽ vì nhận ra lòng cậu khổ sở, nhưng cậu không cần cảm thông hay thương hại.
Lúc tắm cậu cố tình vặn vòi mức lớn nhất hòng che đậy nỗi suy sụp, nước nóng xối xuống đầu hòa cùng tiếng mưa ngoài trời khiến cậu thấy tủi thân.
"Dụ Hà, cháu nhìn mẹ cháu thức khuya dậy sớm chăm sóc cho bố cháu như thế mà không thương mẹ sao?"
"Mọi người đều biết bố mày là anh hùng, hành hiệp trượng nghĩa, nhưng có tác dụng gì không?"
"Nếu thật sự nghĩ cho mẹ thì khuyên mẹ lựa chọn cuộc sống hạnh phúc hơn đi..."
"Nhà kia cho được những gì? Bỏ cái trò của ít lòng nhiều đi, bố mày cứu con trai cô ta mà suýt bỏ mạng! Cô ta ngoài khóc lóc với vài cân táo ra thì chẳng đưa được mấy đồng, một mạng đổi một mạng đấy!"
"Dụ Hà, đã thế rồi mày còn muốn học cao học nữa à?"
"Thằng bé này chẳng biết thông cảm gì sất..."
...
Hồi tháng Giêng cửa hàng tạp hóa ở đầu đường bị cháy, bố đi ngang qua, nghe thấy tiếng trẻ con khóc thì không chần chừ bao lâu đã lao vào biển lửa.
Có lẽ khi ấy bố không ngờ sẽ bị xà ngang cháy nện vào lưng, càng không ngờ mình mạo hiểm nửa cái mạng cứu đứa bé mà chẳng được gia đình họ cảm ơn. Nhà đó cũng không khá giả, đến thăm một lần nhưng tuyệt nhiên không đả động tới việc chi trả toàn bộ phí điều trị cho bố.
Về việc này, Dụ Hà và mẹ cậu Mạnh Nghiên đều không có ý kiến gì.
So với những lời bịa đặt bố có quan hệ bất chính với mẹ đứa bé kia thì tổn thương của Dụ Hà chẳng thấm tháp vào đâu. Sau vụ cháy bố được chẩn đoán liệt tứ chi, không thể trì hoãn phẫu thuật, tiền viện phí trong thời gian hồi phục, chi phí điều trị phục hồi chức năng lẫn chi phí trông nom tiêu tốn sạch tiền tiết kiệm của cả nhà trong vẻn vẹn nửa năm, ngay cả nhà cũng phải bán.
Nhưng bố mãi không cử động được, tuy tập phục hồi chức năng có hiệu quả nhất định song không bác sĩ nào có thể quả quyết thời gian bố đứng lên lần nữa. Dù kết thúc suôn sẻ thì chắc chắn bố cũng không đủ thể lực và sức khỏe quay lại làm việc.
Đến khi ấy trong nhà thiếu hẳn một sức lao động...
"Mày vẫn muốn đi học tiếp?"
"Mày không biết tìm việc phụ giúp gia đình trước hả?"
"Sao mày không hiểu cho mẹ mày tí nào vậy?"
...
Dụ Hà dồn sức lau mặt. Phòng tắm có một chiếc gương nhỏ treo trên tường, cậu ngẩng đầu trông thấy mắt mình đỏ hoe.
Hiện thực như hòn đá nặng đè nghiến cậu bất kể thời gian địa điểm, dễ dàng đập tan vỏ bọc của cậu rồi phơi ra cho người không nên biết nhất vào thời điểm không thích hợp nhất.
Dụ Hà nhận ra vốn dĩ đã chẳng có quá nhiều hy vọng, sau chuyện này có lẽ giữa cậu và Khương Hoán chỉ còn lại một khả năng.
Ấy là tình cảm thoáng qua tình cờ gặp gỡ nơi thị trấn nhỏ xa lạ, cõi lòng mong mỏi mà có kết quả gì đâu.
Cậu không trông chờ Khương Hoán có thể cùng chung cảm xúc với mình hoặc sẽ xuất hiện suy nghĩ nào khác. Có thể anh đang cảm thấy chuyện này giống một cốt truyện máu chó gồm rất nhiều vấn đề vặt vãnh với phụ huynh, không thể khơi dậy lòng đồng cảm của mọi người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!