Tạm biệt nhau lúc hai giờ sáng, Khương Hoán chờ Dụ Hà tắt đèn đóng cửa cuốn, chỉ chừa lại một cánh cửa sổ nhỏ mở 24/24 dùng cho gọi khẩn cấp, bấy giờ mới đứng bên đường tìm tên khách sạn đoàn phim đã đặt trước cho mình.
Bản đồ vạch ra một tuyến đường gần như vắt ngang toàn bộ thành phố Đông Hà, giải pháp tiết kiệm thời gian công sức được đề xuất là đi tàu điện ngầm rồi chuyển sang xe buýt hết 1 tiếng 20 phút. Khoan bàn tới việc tiết kiệm thời gian nhất kiểu gì thì giờ này tàu điện ngầm và xe buýt đều đã ngừng hoạt động... Không thể trông đợi vào trí tuệ nhân tạo, Khương Hoán thở dài gọi xe đi.
Đến khách sạn, Khương Hoán vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy một người đứng chờ trước cửa phòng mình.
Anh đi thẳng sang như đoán trước chị sẽ tới, quẹt thẻ mở mạnh cửa phòng ra hết cỡ.
Đèn cảm ứng ở lối vào sáng lên, khóa cửa thông minh phát ra âm báo rất nhẹ sau khi có điện, Khương Hoán đặt nửa bước vào phòng mà đối phương vẫn đứng bên ngoài.
Khương Hoán đành lịch sự hỏi một câu: "Muốn nói chuyện à?"
"Tôi chờ cậu bốn tiếng rồi."
Quần áo của Trương Annie có mùi rượu nhưng không say, bộ dạng chỉ hơi mệt mỏi.
Thức khuya lại không về phòng, rõ ràng chị xã giao xong thì tới luôn đây, nhưng bốn tiếng chắc chắn là nói quá để anh áy náy.
Khương Hoán không áy náy, anh đã tập mãi thành quen, một lúc lâu vẫn không trả lời.
Trương Annie cười khẩy, đi vào không chút khách sáo. Chị lấy chai VOSS [1] trên quầy bar uống một hớp, sau đó ngồi xuống sô pha dò xét Khương Hoán.
[1] Nước uống tinh khiết VOSS.
Quần áo tóc tai vẫn gọn gàng sạch sẽ, tinh thần có vẻ cũng bình thường, nỗi lo lắng lung tung của Trương Annie vơi đi quá nửa, bất giác nói nhẹ nhàng hơn: "Hôm nay Chử Hồng cũng tới Đông Hà rồi."
"Vậy sao." Khương Hoán cất giọng bình bình.
Cảnh vật trước cửa sổ sát đất rộng mở, lúc này thành phố nửa sáng đèn nửa chìm trong bóng tối, đêm đã về khuya khuya, Đông Hà như một sinh vật khổng lồ đang ngủ đông thu hết sự sắc sảo ban ngày, đường bờ biển thấp thoáng nơi cuối chân trời.
Trương Annie hỏi: "Cậu không đi gặp cậu ta?"
"Không."
"Còn tưởng hai cậu ở với nhau." Trương Annie nói như đang ám chỉ: "Dù sao với đồng hồ sinh học của cậu, hiếm khi muộn thế này vẫn ở ngoài, trừ khi đi gặp người mà cậu cảm thấy quan trọng."
"Chị nghĩ nhiều rồi."
Trương Annie cười giễu.
Dù Khương Hoán gặp Chử Hồng thì chị cũng không có quyền xen vào, nhưng may sao chị hiểu rõ tính tình Khương Hoán, nếu anh đi với Chử Hồng thì ít nhất cũng đỡ hơn nhiều không ừ hử gì đã gây ra một vụ việc khác phải quan hệ công chúng.
Câu trả lời qua quýt đầy vụng về khiến Trương Annie suy đoán chắc nịch Khương Hoán đi gặp người yêu cũ. Và thế là chị trực tiếp bỏ qua sơ hở rõ ràng nhất là cả Khương Hoán lẫn Chử Hồng đều hút thuốc nhiều năm, ở cùng nhau thể nào cũng có lúc không kìm được hút một điếu... Nhưng tối nay Khương Hoán không hề có mùi thuốc lá.
Có điều đợi đến tận khuya cũng không phải để tra hỏi hành tung của một người trưởng thành.
Trương Annie uống hết cốc nước rồi bảo: "Khương Hoán, tùy hứng cũng phải có mức độ chứ?"
Khương Hoán cầm hộp thuốc lá lên. Liếc thấy biển cấm hút thuốc để trên bàn khách sạn, anh lại buồn phiền cất trở về.
Anh thầm cảm thấy bất đắc dĩ, biết Trương Annie muốn nhắc về việc hôm nay mình từ chối tiệc tối, vừa nãy gọi điện thoại bị nhiều người ảnh hưởng, Trương Annie muốn trao đổi với anh cũng không thể nói hết.
Thế nên Trương Annie chặn anh tới giờ chắc chắn không chỉ dừng ở đây. Một khi bắt đầu chủ đề này thì cái gọi là "hỏi han" không thể nào kết thúc nhanh chóng, Khương Hoán lùi hai bước ngồi luôn xuống đối diện chị, bày ra dáng vẻ chân thành cho một cuộc nói chuyện dài.
Thấy anh rửa tai lắng nghe, sắc mặt Trương Annie dịu hơn đôi chút, cất giọng nghiêm túc: "Nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này là Lane, nói hơi khó nghe thì hiện tại trong giới có không ít người đồn đãi là cậu được tư bản nhét vào."
Chị vừa nói vừa nhìn nét mặt Khương Hoán, Khương Hoán vẫn nghe chăm chú, không mảy may bực tức vì câu này.
Vậy là Trương Annie yên tâm dìm trước khen sau: "Mọi người đồn thế nào cậu nghe thôi là được, họ đoán vì phim nghệ thuật không có thị trường, cậu lại không có số giành giải nên Lane vội vàng cho cậu thử chuyển hướng phát triển. Tất nhiên suy nghĩ của họ chưa hẳn đã sai, nhưng Nghê Gia Đình chọn cậu, bất kể ra sao điều này cũng sẽ không thay đổi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!