Chương 17: Xỏ khuyên dọc

Về thị trấn Lâm Thuỷ được khoản bảy ngày, Dương Quan Phượng báo với Khương Hoán là có chuyển phát nhanh gửi cho anh.

Nhân viên giao hàng trên thị trấn đưa thẳng tới Khê Nguyệt Tiểu Trúc, số điện thoại điền của Dương Quan Phượng nhưng tên người nhận lại ghi "Khương Hoán".

Anh vừa nghe đã biết bên trong có gì, nỗi mất mát từ mấy hôm trước lại ùa lên, song lần này không kéo theo chán nản.

Khương Hoán lấy chuyển phát nhanh ở quầy lễ tân, bóc mấy lớp giấy gói mới trông thấy một chiếc hộp vuông vức.

Trên cùng giắt một tờ giấy không ký tên: "Bình an về nhà, cảm ơn điện thoại của anh."

Chữ Dụ Hà không giống khí chất của cậu, một thanh niên có vẻ cực kỳ điềm tĩnh mà nét chữ phóng khoáng bất ngờ. Tên Khương Hoán () được cậu viết nghiêng ngả không khác gì sắp bay lên, nét mác cuối cùng nguệch về sau nối liền với ngày tháng, con số móc vòng như quấn lấy anh.

Sau chốc lát chần chừ, Khương Hoán cất tờ giấy cùng chỗ với bức phác họa vẽ vội của Dụ Hà.

Điện thoại bình yên vô sự nằm giữa hai miếng xốp trong trạng thái tắt nguồn, khe SIM rỗng.

Khương Hoán lắp SIM, chờ nó khởi động hẳn thì kiểm tra một lượt các ứng dụng và thư viện trong máy, phát hiện chưa bị động vào chút nào, chỉ có giao diện cuộc gọi đi hiển thị hai cuộc gọi đến số điện thoại ở Đông Hà, thời gian đều là hôm Dụ Hà đến nơi.

Xem ra lúc cần thiết Dụ Hà mới lôi ra gọi, chưa biết chừng suốt quãng đường đều không nghịch.

Khương Hoán ôm nỗi thắc mắc xem thời gian sử dụng điện thoại, và rồi ngỡ ngàng: theo dõi cho thấy ngoài hai cuộc điện thoại, gần như Dụ Hà còn chẳng nhìn màn hình ngẩn ngơ.

Thật sự không dùng điện thoại làm gì khác? Kể cả số điện thoại của anh cũng không lưu sao?

Lúc tạm biệt còn cố tình dọa sẽ bán tin nhắn và ảnh riêng tư cơ mà?

Tâm trạng Khương Hoán rất phức tạp.

Khi đưa điện thoại cho Dụ Hà sử dụng anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ không được trả về nguyên vẹn, câu "nhớ trả tôi" cũng chỉ nói chơi, nào ngờ Dụ Hà làm theo không sai một chữ, gửi chuyển phát nhanh trả lại anh.

Không những trả mà còn chứng thực với anh từ mọi góc độ: Em không hứng thú với anh.

Lẽ nào Dụ Hà thật sự không thích anh?

Con người đều có h@m muốn nhìn lén, đặt mình vào hoàn cảnh đó Khương Hoán cảm thấy anh không làm được việc không táy máy điện thoại, vì thế càng thán phục khả năng kiềm chế vượt sức tưởng tượng của Dụ Hà, đồng thời không khỏi nghi ngờ câu "thích" cậu dễ dàng thốt ra có thật sự rẻ rúng tới vậy không.

Suy nghĩ mãi, anh cảm thấy đầu óc mình có vấn đề.

Đời tư không có nguy cơ bị tiết lộ đương nhiên là việc tốt, nhưng Khương Hoán không chỉ không vui mà còn vô duyên vô cớ cảm thấy mình đã tính sai. Rõ ràng anh luôn khoe khoang bản thân nhìn người rất chuẩn, tại sao mỗi quyết định của Dụ Hà dường như đều nằm ngoài dự đoán thông thường.

Lúc gặp mặt tặng tranh phác họa, tự dưng muốn lên giường với anh, bỏ đi vô tư tới mức gần như tuyệt tình.

Khương Hoán bắt đầu lung lay: "Có khi nào suy nghĩ của mình quá phức tạp, người khác chẳng vòng vo lắt léo như thế? Người ta chỉ giữ phép chứ không hề rung rinh?"

Kế đó anh lại phủ nhận: "Chắc không thể nào, thà tin là mình nghĩ sai."

Hai suy đoán liên tục giằng co, khiến tâm trạng không tốt ảnh hưởng tới sự ngon miệng, suốt bữa tối Khương Hoán không động đũa mấy, Dương Quan Phượng ngồi đối diện hỏi anh làm sao, anh suy tư hồi lâu rồi kể tất cả trừ việc lên giường.

Anh hỏi Dương Quan Phượng: "Rốt cuộc thằng nhóc đó muốn gì?"

Dương Quan Phượng cười híp mắt gắp cho anh một miếng đùi gà rang sả: "Ơ, cậu cũng không rõ thì tôi càng không biết."

Khương Hoán cúi đầu gỡ xương, dòng suy nghĩ không kìm được bay về ngày ngồi ăn với Dụ Hà ở quán ven đường, anh đưa gì cậu cũng lẳng lặng ngoan ngoãn ăn hết..... Nhưng không cảm ơn lấy một câu.

Rõ ràng cậu không khách sáo với anh, vì sao đi mấy nghìn cây số buồn chán là thế cũng không nghịch điện thoại của anh?

Khương Hoán càng nghĩ càng bứt rứt, lâu lắm rồi anh không xoắn xuýt tới nỗi vừa khó chịu vừa ngứa ngáy thế này, cảm giác có lẽ phải ngồi thiền niệm kinh mới khá lên được, ăn qua loa bèn thu dọn bát đũa.

Đang tính chuồn trước, Dương Quan Phượng ngồi cạnh chiếc bàn thấp gọi anh lại: "Hoán này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!