Chương 16: Tiếng sấm mùa xuân

Khương Hoán nói xong, Chử Hồng không hỏi nhiều mà chỉ bảo: "Dù sao cậu vẫn luôn tin tưởng trực giác của mình mà, đôi khi tôi cảm thấy cậu hoàn toàn không nghĩ, sóng điện não xẹt một cái là có thể đưa ra quyết định."

"Thế à." Khương Hoán hiếm khi nghe hắn bình luận về mình.

"Những cái khác thôi khỏi nhắc." Chử Hồng ngừng giây lát, đắn đo có nên đề cập chủ đề này không, cuối cùng nghĩ dù sao cũng buông bỏ rồi thì chẳng thà thật lòng một chút: "Lúc ở Tinh Đảo... Thật ra tôi đã chuẩn bị tâm lý không theo đuổi được thì dẹp, ai ngờ cậu nhận lời."

Tám năm trước anh và Chử Hồng quen nhau trong đoàn phim Đợi gió đến.

Khi đó Khương Hoán mới 22 tuổi, diễn viên vừa về nước, không có kinh nghiệm, tác phẩm còn chưa công chiếu, nhờ Hứa Vi Thủy tiến cử mà phỏng vấn thành công trở thành nam chính. Chử Hồng lớn hơn anh hai tuổi, mới vào nghề nhiếp ảnh vài năm, làm công việc lặt vặt trong đoàn phim.

Đoàn phim của Lam Chi Hoa hầu hết đều là người quen và bạn hợp tác lâu năm, họ trở thành hai gương mặt mới nhất cũng như xa lạ nhất trong tập thể lớn này. Chử Hồng xởi lởi, tính cách tốt, rất nhanh đã thân thiết với các tiền bối, ai cũng nói chuyện được, thành thử Khương Hoán thành người cô đơn nhất.

Về sau Chử Hồng bắt đầu dẫn anh chơi cùng. Sau khi phát hiện anh không thể làm thân và không thích náo nhiệt, hắn bèn bỏ những người khác ở riêng với Khương Hoán nhiều hơn. Khi ấy cá tính của Khương Hoán chưa rõ ràng như bây giờ, hai người nói về phim ảnh, về Mặt trời xanh, về cuộc sống vất vả đã qua, phần lớn thời gian đều là Chử Hồng nói còn Khương Hoán nghiêm túc lắng nghe, ánh mắt vừa chăm chú vừa dịu dàng.

Bị nhìn bằng ánh mắt như thế, lâu dần sẽ luôn thảng thốt cảm thấy hình như mình được anh yêu thầm.

Đến khi phim đóng máy Khương Hoán vẫn không quá nhiệt tình với người khác, chỉ lưu số điện thoại của Chử Hồng. Khoảng nửa năm sau, Chử Hồng đột nhiên nhắn tin cho anh báo mình đã đến Tinh Đảo, muốn gặp mặt anh.

Khương Hoán nhớ hôm đó là một ngày đẹp trời, hoàng hôn nhuộm mặt biển Tinh Đảo thành màu cam rực rỡ.

Họ đi dọc bờ biển mấy tiếng đồng hồ đến khi trời tối, mua cơm hộp ngồi ăn trên lan can ngoài cửa hàng tiện lợi, con phố ấy rất ít xe cộ qua lại, Chử Hồng uống một hớp Whisky rồi tỏ tình với anh.

Trước câu nói "nghĩ suốt nửa năm vẫn thấy thích cậu" đầy thẳng thắn chân thành, Khương Hoán không có lý do từ chối.

Cứ thế họ ở bên nhau.

Tình cảm không tệ nhưng từ đầu đến cuối đều không quá mặn nồng, về sau vì muốn kiếm nhiều cơ hội thử vai hơn cho Khương Hoán, Chử Hồng thuyết phục anh chuyển từ Tinh Đảo đến Bình Kinh sống với mình.

Nhà Chử Hồng rất có điều kiện, căn hộ bố mẹ mua cho nằm trong vành đai hai, dưới tầng có ga tàu điện ngầm và khu thương mại.

Khương Hoán ở nơi đó ba năm, đến tận khi họ chia tay.

Thoạt trông có vẻ rất ổn định, song cuộc sống trong căn hộ ấy không giống cả hai tưởng tượng. Mặt trời xanh gặt hái danh tiếng tốt tại liên hoan phim nước ngoài, Đợi gió đến bước vào giai đoạn ra rạp quảng bá, sự nghiệp của Khương Hoán bắt đầu thăng tiến mà không hề có chuẩn bị, Chử Hồng cũng ngày càng bận rộn, một năm có quá nửa thời gian bôn ba khắp nơi trên thế giới.

Năm bận nhất Chử Hồng sang Nauy quay phim tài liệu, tình cờ quen một nhiếp ảnh gia nổi tiếng ở bản địa, cùng họ đến vòng Bắc Cực săn cực quang. Khương Hoán cũng vào đoàn phim Cái chết chim sơn ca, không giao lưu với ai từ lúc đọc kịch bản, huấn luyện cho tới khi khởi quay, sau khi khởi quay lại đi đây đi đó, nhà cửa gần như trống trải cả năm.

Từ tháng 2 đến tháng 12 họ chỉ gặp nhau hai lần, một lần còn là trong bữa ăn đơn giản ở tiệm McDonald's ngoài sân bay. Lúc tạm biệt ôm nhau, Khương Hoán nói anh cảm thấy xa lạ quá.

Sau đó có lẽ cả hai đều nhận ra không làm gì được, cùng đề nghị với người kia: "Hay là tạm thời chia tay trước đã."

Đây là mối tình bền lâu nhưng nhạt nhoà, nhạt đến mức sau khi chia tay nhớ lại quá khứ, Khương Hoán còn hơi ngờ vực ngày xưa mình gật đầu là vì thật lòng thích, hay là không muốn Chử Hồng tiếp tục theo đuổi nên đồng ý luôn.

Hiện giờ anh nghĩ thông suốt hơn nhiều, thừa nhận mình là thằng khốn nạn.

Nghe câu cảm khái "không chờ" hiếm có của Chử Hồng, Khương Hoán gật gù: "Thật ra không muốn được anh theo đuổi mới nhận lời."

"Há... Tôi biết ngay." Chử Hồng giả vờ ảo não, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường: "Mặc dù tôi không cảm thấy gì, nhưng nếu là người khác thì không chắc. Lần sau không muốn được theo đuổi thì phải từ chối."

Khương Hoán không đáp lại ngay.

"Được thích" là gánh nặng đối với Khương Hoán, từ chối người khác cũng y như vậy. Anh không muốn làm tổn thương ai, song rất nhiều lúc câu trả lời "không thích" đã được xem như làm tổn thương rồi.

Bỗng dưng anh nghĩ đến Dụ Hà cùng cuộc chia ly không hẹn gặp lại của họ, nỗi khó chịu bức bách khiến anh khó thở.

"Đau dài không bằng đau ngắn, mấy người đều nghĩ như vậy còn gì?" Khương Hoán hỏi Chử Hồng: "Nếu lúc đấy tôi từ chối, anh có thể hết thích tôi ngay khi nghe thấy câu trả lời không?"

Chử Hồng sững người, hắn không thường xuyên suy nghĩ những vấn đề sâu sắc như Khương Hoán, nhưng lại nhạy bén chộp được một từ khoá khác.

"Mấy người?" Chử Hồng buồn cười nhìn anh: "Còn có ai nữa, cái người gần đây sao? Hết lần này đến lần khác, mọi người đều dè dặt với cậu, này Khương Hoán, hay là cậu tự kiểm điểm tí đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!