Tàu xuất phát từ ga Xuân Minh lúc 6h45 tối, nghĩa là Dụ Hà phải ở thành phố một ngày.
Nếu tâm trạng tích cực hơn chút, có lẽ cậu sẽ leo núi Tây Sơn và đi một vòng Nội Hồ, tận hưởng ngày hè rực rỡ tại cao nguyên Tây Nam trong vài tiếng đồng hồ ít ỏi, dù chỉ đạp xe loanh quanh khu phố cổ một lúc cũng được.
Nhưng Dụ Hà có chuyện lo lắng, từ đầu đến cuối không sao thư giãn nổi.
Hai việc Khương Hoán đã nói trước là phải ra ga tàu đón bạn trai cũ và đưa cậu đi làm lại SIM.
Việc đầu tiên vẫn bình thường, sau lúc ở trên xe rồi gặp Tạ Văn Tư uống say mà Khương Hoán thờ ơ như không, Dụ Hà đã chuẩn bị tâm lý phần nào, hơn nữa nhiều khả năng cậu sẽ không chạm mặt bạn trai cũ của Khương Hoán nên không có gì đáng quan tâm. Mình cũng đâu phải bạn trai hiện tại, Dụ Hà cần lý do này để thuyết phục bản thân.
So ra thì đi làm lại SIM quá đột ngột.
Dụ Hà tưởng khi ấy Khương Hoán làm xong buột miệng dỗ mình, chỉ là một lời hứa suông không có giá trị, thành thử không quá để ý và cũng không mong đợi, cho đến khi Khương Hoán nghiêm túc giục cậu đi.
"Phải làm thật ạ?"
Khương Hoán đứng bên cửa nhìn cậu thay giày: "Tối qua nhận lời em rồi mà."
Dụ Hà phì cười, đang thay giày dở thì dừng, hình như đây không phải việc gấp của cậu:"Em đòi hả?"
"Thôi được." Khương Hoán sửa lời: "Là em nhận lời tôi."
"Thật ra không cần phiền phức, thật đấy." Dụ Hà mặc áo, balo leo núi của cậu gửi ở chỗ Tạ Văn Tư quầy lễ tân, lúc theo Khương Hoán ra ngoài còn cố khuyên anh từ bỏ ý kiến nổi hứng nhất thời: "Em không có nhiều người cần liên lạc vậy đâu."
"Người nhà thì sao?" Khương Hoán hỏi: "Em đi đường mất bao nhiêu ngày, không liên lạc được mọi người sẽ lo cho em."
Mọi người có lo cho em không.
Nụ cười của Dụ Hà nhạt bớt, tỏ vẻ không sao cả: "Không đâu, không ai hỏi han em."
"Mâu thuẫn à?" Khương Hoán nhìn cậu như nhìn một đứa trẻ vị thành niên đang tuổi nổi loạn. Nhớ đến cuộc gọi sớm hôm nọ và cơn giận vô cớ của Dụ Hà, anh hỏi: "Hôm bữa cãi nhau với bố mẹ?"
"Sao cãi nhau được, chỉ lúc em đuối lý thôi." Dụ Hà muốn giả vờ thoải mái nhưng nói mãi lại buồn, vốn dĩ vì chuyện này cậu đã khó chịu suốt mấy ngày nay, khó khăn lắm mới điều chỉnh được tâm trạng sau cuộc điện thoại của mẹ Mạnh Nghiên, bây giờ nhắc đến vẫn không khỏi nhụt chí: "Anh muốn hỏi từ hôm đó rồi đúng không? Thì dì em muốn tìm bạn trai cho mẹ em, thế là thế quái nào chứ!"
Khương Hoán tưởng nhà Dụ Hà là gia đình đơn thân, song Dụ Hà phủ nhận, ánh mắt anh nhìn cậu tức thì hơi thay đổi.
"Không phải như anh nghĩ." Dụ Hà sợ anh thương hại mình nên ngắt lời anh: "Em... Quên đi, em không muốn nói, khi nào về em sẽ xử lý."
Khương Hoán ngạc nhiên: "Em làm chủ gia đình?"
"Cũng không... Em không xử lý nổi, không thể giải thích rõ bằng vài ba câu, nhưng kết quả là tốt hay xấu cũng đều phải đối mặt." Dụ Hà hít sâu: "Dù sao em đã chuẩn bị sẵn tâm lý cùng lắm... Mặc kệ ra sao em cũng chấp nhận."
Ánh mắt Khương Hoán thoắt nặng nề, con ngươi đen láy như trở nên sâu thẳm hơn.
Giây phút ấy anh đã nghĩ rất nhiều, toàn bộ đều liên quan đến Dụ Hà.
Dụ Hà cũng chỉ ngoài hai mươi, còn chưa tốt nghiệp đại học, nhưng trong một số vấn đề khó khăn, dường như cậu luôn có thể tỏ ra chín chắn trái với lứa tuổi và trải nghiệm sống, chẳng hạn vội vã quyết định nảy sinh quan hệ với diễn viên mới quen biết không lâu, bày tỏ bất kể biến cố gia đình có kết quả gì cậu cũng chấp nhận, dẫu cho vấn đề thật ra rất hoang đường.
Nếu là người khác, khả năng cao Khương Hoán sẽ cho rằng câu "mặc kệ ra sao tôi cũng chấp nhận" chỉ là nói suông vậy thôi, song không biết sao anh lại tin Dụ Hà có thể làm được.
Có lẽ là bởi từ khi gặp nhau, Dụ Hà không hề để lộ sự sắc sảo như lại vô cớ khiến người ta cảm nhận được sự bình tĩnh và quật cường.
Mà Khương Hoán luôn nhìn người rất chuẩn.
Vẫn phải làm lại SIM, không gặp nhiều rắc rối như ở ngân hàng, phòng giao dịch tiện thể giới thiệu cho Dụ Hà mấy mẫu điện thoại dự phòng tương đối rẻ, Dụ Hà thẳng thừng xua tay rồi xoay người đi ra cửa.
Khương Hoán hỏi vì sao, anh cầm SIM mới làm lại của Dụ Hà, cái túi nhỏ đong đưa trong tay.
Dụ Hà hơi muốn chế giễu Khương Hoán không có kinh nghiệm sống phải không, không mua nổi điện thoại thì làm lại SIM được tích sự gì, rõ ràng anh biết mình không đủ tiền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!