Chương 11: Thế này đã là tốt với em à?

Dụ Hà chọn vé rẻ nhất là tàu mã K xuất phát lúc 7 giờ tối, ghế cứng 270 tệ, tổng thời gian 36 tiếng, hai đêm một ngày.

Cậu tính rất chuẩn, trừ tiền đi xe buýt sau khi đến Đông Hà thì còn hơn 100 tệ, cậu vẫn có thể mua ít đồ ăn với làm lại SIM. Nếu không gặp Khương Hoán hay về Lâm Thuỷ, đây chính là phương án ba tuy chật vật nhưng ổn thoả và hữu hiệu của cậu.

Chọn xong mệnh giá là đến bước thanh toán, Dụ Hà trả điện thoại cho Khương Hoán.

Khương Hoán không làm tiếp bước thanh toán như cậu tưởng mà trở về xem vé tàu cậu chọn, hàng mi dày rung rung, ngón tay thon dài gõ màn hình thực hiện mấy thao tác phức tạp, thanh toán xong thì cất điện thoại, nói với Dụ Hà mình vừa làm gì.

"Không có giường mềm, tôi đổi cho em giường cứng." Giọng anh vẫn dửng dưng.

Dụ Hà ngẩn ngơ, vội nói không cần và bắt anh đổi lại.

Khương Hoán trách Dụ Hà quá hà khắc với mình: "36 tiếng, ngồi đến ga thì chân em sưng vù, không được."

Dụ Hà muốn nói lại thôi, cảm giác Khương Hoán không nói lý lẽ với mình, cậu chịu rồi.

Nỗi buồn rầu đan xen vui sướng, cuối cùng Dụ Hà cũng vứt bỏ nguyên tắc, cúi đầu lục lọi trong túi được một đống tiền giấy chẵn lẻ đủ cả. Vừa nãy cậu thấy giá vé giường cứng hình như bắt đầu bằng số 4, nhưng số dư trong túi không đủ.

Dụ Hà dứt khoát đưa hết tiền cho Khương Hoán.

"Dụ Hà, ôi em làm gì thế." Hành động bất ngờ của cậu làm Khương Hoán buồn cười tới nỗi nói chuyện cũng không nhịn nổi, trả lại nguyên si lời cậu nói hai hôm trước: "Em coi tôi là hạng người gì?"

"Không muốn nợ anh." Dụ Hà đáp, tai đỏ bừng vì Khương Hoán gọi tên mình.

Khương Hoán thôi cười: "Không phải nợ, cũng không phải giúp, em cứ xem như tôi muốn làm thế, không vì lý do nào khác."

Vậy thì vì sao?

Dụ Hà nghĩ ngợi rồi buột miệng hỏi.

Đây không phải lần đầu có người hỏi Khương Hoán câu này, anh làm rất nhiều việc để rồi đều được hỏi "vì sao", mà anh cảm thấy nó là lời vô cùng thừa thãi không cần thiết nhất, bao giờ cũng đáp giống nhau.

"Không vì sao cả." Khương Hoán lặp lại trôi chảy: "Tôi nói rồi, tôi muốn làm vậy thôi."

Dụ Hà nhìn Khương Hoán, thử tìm kiếm chút cảm xúc nào khác ngoài vẻ thành khẩn trên gương mặt anh.

Con người là sinh vật ích kỷ nhất giới tự nhiên, tính vị kỷ bẩm sinh tiến hóa nhanh chóng thông qua chọn lọc tự nhiên, cho đến nay đã trở thành nhận thức phổ biến, tranh cãi liên tục thúc đẩy thế giới phát triển. Trao đổi giá trị, tài nguyên, lợi ích hay thậm chí là tình cảm nhằm thỏa mãn h@m muốn cá nhân, đây là quy tắc ngầm trong vận hành xã hội vật chất.

Dụ Hà không đồng tình nhưng luôn thực hiện rất tốt, vì cậu không có tư cách kén chọn nên đành thích nghi. Bắt cậu tin thứ duyên phận hão huyền, chẳng thà Khương Hoán bảo muốn bù đắp cho cậu chút ít do từng ngủ với nhau còn hợp lẽ thường hơn.

"Không tới nỗi làm em đề phòng thế chứ?" Khương Hoán hỏi cậu.

Dụ Hà im lặng rời mắt, cân nhắc đi cân nhắc lại, bỏ qua hành động nằm ngoài nhận thức phổ biến của Khương Hoán rồi tự thuyết phục mình: Khương Hoán không phải người có thể dùng quy tắc xã hội để giải thích.

"Không, em bất ngờ thôi." Dụ Hà cúi đầu uống trà, bây giờ ấm áp rồi, sơ ý một cái là nỗi xúc động bật ra theo lời nói: "Sao anh tốt với em vậy..."

Khương Hoán vừa bất lực vừa buồn cười: "Thế này đã là tốt với em à?"

Không tốt sao, thế này còn không phải tốt sao?

Vì câu cảm khái chẳng ra sao ấy mà trong phút chốc Dụ Hà muốn bộc bạch hết nỗi lòng, cậu muốn nói cho Khương Hoán: Thời gian này anh là người tốt với em nhất, dù anh chẳng biết chuyện gì đã xảy ra. Còn buồn hơn được nữa không? Bác với ông bà bên ngoại khuyên mẹ em ly hôn bố vì nhà nghèo không cáng đáng nổi tiền chữa bệnh; bạn thân ngày trước nói toạc việc riêng tư của em trước mặt cô giáo và bạn học, họ xem thường em hoặc bắt đầu ghét em; em muốn về nhà nhưng chưa gì đã bị trộm cả điện thoại lẫn tiền, xin cấp lại thẻ ngân hàng mới biết không làm được, em gặp trắc trở đủ đường... Anh tốt với em quá, rõ ràng anh mới là người có thể khoanh tay làm ngơ nhất, chẳng cần quan tâm em sống chết thế nào.

Nhưng cuối cùng Dụ Hà không giãi bày với Khương Hoán dù chỉ nửa chữ.

Dụ Hà lại kìm nén nỗi chua xót sắp sửa vỡ òa, cậu điều chỉnh cảm xúc, cố ra vẻ vô cùng bình tĩnh: "Cảm ơn anh vì vé tàu."

Khương Hoán không chịu nổi cậu: "Không cần, đừng cứ cảm ơn mãi thế."

Dụ Hà nghĩ chắc anh không nhận ra đâu nhỉ, cậu giữ cho mình chút hy vọng không thực tế: "Khi nào anh tới Đông Hà, em mời anh đi ăn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!