Con báo nhảy qua cửa sổ thông gió, giống như một bóng ma màu vàng trong đêm, Miêu Húc nhìn chằm chằm vào phòng thay đồ, chỉ sau một lúc, cửa phòng thay đồ từ bên trong mở ra.
Con báo bước ra khỏi cửa, dáng người mảnh khảnh và tao nhã, bình tĩnh ngồi xổm xuống đất, nói với Miêu Húc và con hổ: Được rồi.
Miêu Húc nhìn chằm chằm vào những dòng nước mắt* màu đen trên khuôn mặt của con báo, do dự một lúc rồi nói: Cảm ơn. (* đường vạch màu đen từ khóe mắt của con báo)
Con báo đứng dậy, đi lại, nhặt quần áo, chạy thật nhanh và biến mất trong màn đêm ngay lập tức.
Xong việc rồi ẩn công danh
Miêu Húc nhìn về hướng Bùi Lăng rời đi, lẩm bẩm: Nhanh quá...
"Đàn ông nhanh thì có gì tốt?" Lời nói chua chát lọt vào tai Miêu Húc, Miêu Húc quay đầu lại, nhìn thấy con hổ lớn đứng ở một bên, ngẩng đầu lên, vẻ mặt uy hiếp.
1
Miêu Húc mỉm cười:
"Dù sao thì anh ta cũng đã giúp đỡ chúng ta." Anh không khỏi thở dài,
"Không ngờ Bùi Lăng lại là một con báo, con báo vừa xinh đẹp vừa nhanh nhẹn như vậy."
Mặc dù không thể vuốt nhưng mà thưởng thức chút cũng không tồi.
Con hổ vung đuôi nói:
"Đó là vì báo quá gầy, nếu không thì tôi cũng có thể làm được." Anh ta khịt mũi,
"Sao không đi tìm người mở cửa đi, một hai phải biến thân, làm màu."
1
Miêu Húc mỉm cười lắc đầu, nghĩ thầm anh không phải cũng thế à, bao nhiêu phương pháp mà lại nhất quyết đi chui cửa sổ.
Miêu Húc đẩy xác con hổ lớn nói:
"Mau thay quần áo đi, nếu đợi lâu hơn những người khác sẽ đó."
Con hổ lúc này bước vào phòng thay đồ, một lúc sau Vương Dần Nhất mang theo điện thoại di động và thẻ phòng đi ra.
Vương Dần Nhất đã biến trở lại thành người, người đầy hơi nước, ngay cả lông mi cũng có những giọt nước, trong nháy mắt một giọt rơi xuống, anh mím môi, nhét điện thoại vào tay Miêu Húc nói: Quay lại thôi.
Miêu Húc nhìn chiếc mũi cao của anh ta, không hiểu tại sao anh ta lại không vui.
Vương Dần Nhất quả thực không vui, cuộc hẹn hò không như ý muốn của anh ta, luôn có người hoặc sự việc quấy rầy thì làm sao anh ta có thể vui vẻ được? Đặc biệt là tối nay, khi hai người ở gần nhau như vậy mà anh ta lại không thể khống chế được bản thân.
Cuối cùng một con báo lại xuất hiện chiếm lấy sự chú ý.
Nhưng những gì Vương Dần Nhất đang nghĩ trong lòng sẽ không bao giờ thể hiện ra trên mặt, hắn chỉnh lại quần áo cho Miêu Húc rồi biến lại thành lão Vương ôn nhu săn sóc:
"Mặc quần áo ướt sẽ bị cảm lạnh. Đi thôi."
Miêu Húc theo Vương Dần Nhất trở lại biệt thự.
Khi vào nhà, trong phòng yên tĩnh, hai người lặng lẽ bước vào phòng ngủ thì phát hiện Chiêu Chiêu đang nằm trên giường nhưng đang ngủ, đẩy chăn qua, mông nhỏ thò ra ngoài, một cánh tay lộ ra ngoài.
Vương Dần Nhất đi tới, ôm đứa bé vào trong, quay đầu nhìn Trợ lý Kiều ở bên giường.
Trợ lý Kiều vốn đang ngồi trên ghế trông đứa trẻ, nhưng cuối cùng lại ngủ quên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!