Đây là ngày đầu tiên Miêu Húc sống ở nhà Vương Dần Nhất, vì sự cố thức ăn cho mèo Vương Dần Nhất phải ở lại với đứa trẻ, thậm chí họ còn không ăn cùng nhau.
Vương Anh Chiêu sợ Miêu Húc chết khiếp, Vương Dần Nhất đương nhiên không có cách nào ngủ cùng Miêu Húc. Miêu Húc sống một mình trong phòng vẫn không có cảm giác thân thuộc, cảm giác như mình đã từ phòng chung chuyển sang phòng đơn
Anh nằm trên chiếc giường rộng rãi tự hỏi tương lai, nếu kết hôn rồi thì rất nhiều việc phải sắp xếp lại, anh nghĩ đi nghĩ lại, tưởng rằng mình sẽ vì lạ giường mà mất ngủ, kết quả không lâu sau đã ngủ thiếp đi, hương nguyệt quý ngoài cửa sổ bay phẩng phất.
Ngày hôm sau, Miêu Húc thức dậy đúng giờ quy định, suy nghĩ một chút, quyết định trực tiếp đến nhà ăn ăn sáng.
Kết quả là vừa bước ra khỏi phòng anh đã thấy Vương Dần Nhất đã đứng đó.
"Ăn sáng xong chúng ta đi." Vương Dần Nhất đeo tạp dề, xắn tay áo, vén tóc sang một bên, để lộ đôi mày đẹp, cười nói với Miêu Húc.
Miêu Húc im lặng nhìn chằm chằm tạp dề kẻ ô của anh ta hồi lâu rồi hỏi:
"Anh nấu ăn được không?"
Vương Dần Nhất cười nói:
"Thử một lần sẽ biết."
Vương Dần Nhất chuẩn bị bữa sáng có mì có sữa đậu nành, bên trên rưới nước sốt thịt bằm và có rau xanh nổi trong súp. Bên cạnh tô mì có một chiếc đĩa nhỏ, có một quả trứng luộc hình trái tim vàng ruộm, đang rưới nước tương đang bốc khói, mùi thơm ngào ngạt.
Miêu Húc nhìn quả trứng tình yêu, đột nhiên hỏi:
"Anh làm sao thành như vậy được?"
Vương Dần Nhất không ngờ anh lại tập trung vào phương pháp nấu ăn, sửng sốt nói: Có khuôn đúc.
Nói xong anh ta liền hối hận, sử dụng công cụ hỗ trợ làm tổn hại đến hình ảnh một người chồng nội trợ huy hoàng của anh ta.
Miêu Húc gật đầu, cầm lấy chiếc đũa ăn một miếng, lại ngẩng đầu hỏi: Anh không ăn sao?
Vương Dần Nhất ngồi bên cạnh cười khanh khách: Em ăn trước đi.
Miêu Húc cũng không khách khí, ăn sáng xong lau miệng nói một câu: Đi đây.
Vương Dần Nhất lại sửng sốt, ăn xong là hết rồi? Lúc này không phải nên tỏ vẻ cảm động, khen ngợi sao?
Làm anh ta thức dậy sáng tinh mơ chiên một trái tim hình trứng nữa chứ.
Miêu Húc đứng dậy khỏi bàn và bước ra ngoài.
Vương Dần Nhất đi theo anh đến tận cửa, hỏi:
"Muốn tôi chở em tới đó không?"
Miêu Húc nói: Không cần.
Vương Dần Nhất đeo tạp dề không biết nên nói gì, dù sao cũng chỉ là hai miếng bít tết không thân, không nhận được phản hồi như mong đợi chỉ có thể vẫy tay chào Miêu Húc ở cửa.:
"Đi đường cẩn thận nhé."
Miêu Húc vẫn bình tĩnh, ra khỏi cửa được vài bước thì đột nhiên quay lại.
Vương Dần Nhất hỏi: Em quên cái gì sao?
Miêu Húc bình tĩnh nâng tay vỗ mặt Vương Dần Nhất, nói: Anh thật hiền huệ.
Nói xong, anh hoàn toàn xoay người đi rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!