Miêu Húc bị Chiêu Chiêu ôm chặt, kinh ngạc đến mức suýt đánh rơi thìa xuống đất, Chiêu Chiêu chưa bao giờ chủ động đến gần anh nên bây giờ anh đang rất thụ sủng nhược kinh.
Nhưng khi quan sát kỹ hơn, anh thấy nhóc đang lắc mông khoa tay múa chân, dùng chân anh đo chiều dài cánh tay vì sợ ăn sẽ khiến tay nhóc ngắn lại.
Miêu Húc dở khóc dở cười, hơi động chân, nói với Chiêu Chiêu: "Tới nhà ăn đợi một chút, cẩn thận dầu bắn vào người."
Chiêu Chiêu lúc này mới buông Miêu Húc ra, quay người chạy về bên cạnh bố mình.
Miêu Húc ngước mắt nhìn Vương Dần Nhất, Vương Dần Nhất cười với anh, Miêu Húc nhất thời không cười nổi, chỉ có thể nói với anh ta: "Sắp xong rồi."
Vương Dần Nhất bế con trai cùng nhau đi đến nhà ăn, để Chiêu Chiêu ngồi lên người anh ta, nhẹ giọng nói: "Được đó, chú Miêu còn không cười với ba."
Chiêu Chiêu không thể hiểu được lời nói của bố mình, nhóc chạm vào miệng và cảm thấy rất vui vì có thể ăn được đồ ăn ngon một lần nữa.
"Không được dùng tay chạm vào miệng, giữ gìn vệ sinh." Vương Dần Nhất ngăn Chiêu Chiêu chạm vào miệng, cầm khăn giấy trên bàn ăn lau đi.
Vừa nhẹ nhàng chăm sóc con, anh vừa cười khổ vừa nói: "Làm chồng, làm bố đều thật khó khăn".
Những ngày tiếp theo cũng trôi qua như vậy, chỉ có điều giữa hai người lớn có chút ngượng ngùng, giống như màn sa sương mù, không thể phân biệt được.
Vương Dần Nhất biết mình cần phải cho Miêu Húc thời gian nên không vội vàng mà hàng ngày vẫn làm tốt vai trò gia đình của mình. Thậm chí anh ta còn đến một công ty làm việc vài ngày khiến giám đốc rất ngạc nhiên.
"Không kiểm tra chấm công của cậu mà ở đây làm gì?" Giám đốc coi Vương Dần Nhất như phú nhị đại đang trải nghiệm cuộc sống. Đơn giản coi thành anh em mình luôn, nói chuyện phóng túng hơn không ít, còn cho anh ta thuốc lá.
Vương Dần Nhất từ chối: "Ở nhà tôi có con nhỏ, không hút thuốc."
Giám đốc nhả một làn khói, nói: "Sinh con giữa đồng tính chỉ có thể dùng máy ấp, nghe nói rất đắt, nhưng dù sao cậu cũng giàu mà."
Vương Dần Nhất liếc giám đốc một cái, nói: "Nói nhảm nữa thì tôi đi ăn máng khác, đổi cửa hàng."
Giám đốc vội vàng nói: "Đừng đừng đừng, hiện tại kinh tế đình trệ, già trẻ lớn bé trong cửa hàng còn đang trông cậy vào cậu."
Giám đốc tinh ranh ngay lập tức hiểu tính Vương Dần Nhất, nói theo ý anh ta: "Vẫn là công việc của cảnh sát Miêu tốt hơn, nhân viên công vụ, ổn định, không giống như mấy người làm sale chúng ta, gặp phải thị trường không tốt mà không có cậu chắc cũng đang uống gió Tây Bắc rồi."
Vương Dần Nhất giật nhẹ khóe miệng, nói: "Anh thì hiểu cái gì, bình thường em ấy cũng rất vất vả."
Thị trường bất động sản gần đây quả thực đang suy thoái, may mà ngoài việc bán nhà công ty của họ còn có công viên giải trí, gần đây cũng đầu tư vào lĩnh vực giải trí với nhà sư tử.
Tuy nhiên do sự xáo trộn trong ngành nên ngày càng có nhiều giám đốc điều hành công ty tìm đến anh, Vương Dần Nhất đã bí mật gọi điện nhiều cuộc điện thoại, anh mệt mỏi vì bị quấy rối, nói rằng nếu họ đến gặp lần nữa anh sẽ trực tiếp vứt bỏ tất cả cổ phần của mình, hết chơi.
Chỉ bằng cách này mới có thể có được giây phút yên tĩnh.
Thật muốn dẫn Miêu Húc cùng Chiêu Chiêu cùng nhau đến hải đảo ngoài Đại Tây Dương ở mấy năm, ban ngày phơi nắng trên bờ cát, vây lại một chỗ ăn cá nướng, ban đêm dỗ Chiêu Chiêu ngủ rồi hai người lớn ngâm mình ở bể bơi vô cực, nhìn biển rộng, cái này cái kia.
1
Đương nhiên đây chỉ là ước mơ của...... Lão Vương, không nói tới Miêu Húc tuyệt đối sẽ không bỏ việc cảnh sát, không biết phải mất bao lâu mới đạt được mục tiêu "cái này cái kia".
Cuối tuần trước Vương Dần Nhất nhẹ nhàng đâm Miêu Húc một chút, mấy ngày nay Miêu Húc lại rút vào trong vỏ, Vương Dần Nhất biết điều này có nghĩa là Miêu Húc đang suy nghĩ về mối quan hệ giữa hai người.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Miêu Húc phát hiện bọn họ là hổ cũng không tồi, xem ra đã vô tình thúc đẩy tiến triển giữa bọn họ, nếu không thì bọn họ vẫn sẽ duy trì tư cách bạn cùng phòng coi nhau như khách như trước.... không biết sẽ kéo dài đến bao lâu trước khi họ có thể tiến xa hơn.
Nghĩ tới Miêu Húc khóe miệng Vương Dần Nhất nhếch lên.
Giám đốc ở một bên nhìn vẻ mặt của Vương Dần Nhất, không hiểu tại sao người đàn ông này lại vui mừng như vậy khi thị trường bất động sản không tốt. Đúng lúc này, điện thoại di động của Vương Dần Nhất vang lên, anh tưởng lại là những người đó lại đòi tiền mình nên sốt ruột lấy điện thoại di động ra định cúp máy, nhưng vẻ mặt cứng đờ khi nhìn thấy thông báo cuộc gọi đến.Miêu Húc gần đây hơi khẩn trương, đột nhiên không biết nên làm sao hòa hợp với Vương Dần Nhất, anh có thể cảm nhận được Vương Dần Nhất rất kỳ vọng nhưng lại không biết nên đáp lại như thế nào.
Hơn nữa ôm hổ càng khiến anh xấu hổ, không ngờ tay ôm chân hổ ngủ lại trở thành cơn ác mộng.
Anh biết rằng tâm lý của mình cần phải thay đổi, nhưng trong thời gian ngắn anh không thể cảm nhận được gì nên cảm thấy hơi chán nản.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!