Chương 19: Giấc ngủ và sự tái sinh

Miêu Húc không hề mất thăng bằng về mặt tinh thần, chỉ cảm thấy họ chưa đủ quen thuộc để chia sẻ mọi chuyện.

Bản thân anh cũng quá nóng nảy, dù sao cuộc hôn nhân của họ cũng khác với người thường nên đã đồng ý mọi chuyện sẽ từ từ giải quyết.

Có thể là bởi vì ngày giỗ sắp tới nên anh hơi thiếu kiên nhẫn lại không đủ bình tĩnh.

Đảo mắt liền đến cuối tuần, Miêu Húc là người ra ngoài đầu tiên.

Vương Dần Nhất khó hiểu hỏi: "Hôm nay còn phải đi ra ngoài sao."

Miêu Húc trả lời: "Chuyện công việc ấy mà, tôi đến đơn vị một chút."

Vương Dần Nhất giữ chặt Miêu Húc, nói: "Không phải vốn muốn rủ tôi đi chơi sao, sao lại còn có công việc thế này?"

Chuyện công việc là lý do tốt nhất của đàn ông, Vương Dần Nhất nhíu mày, hỏi: "Em có phải chưa nói cho tôi việc gì không?"

Miêu Húc an ủi anh ta, nói: "Thật không có, dù sao hai người chốc nữa cũng đi, tôi ở nhà một mình thì nhàm chán."

Vương Dần Nhất lúc này mới buông tay.

Miêu Húc một mình đi ra khỏi nhà, thay vì đi đến đơn vị, anh lại bắt taxi ra ngoại ô.

Phải gần một tiếng sau xe mới tới, Miêu Húc xuống xe, ngẩng đầu lên đã có thể nhìn thấy cổng nghĩa trang trước mặt.

Anh mua một bó hoa ở cửa rồi cầm hoa trên tay đi về phía trước, đi qua một nghĩa trang rộng lớn và đến Nghĩa trang Liệt sĩ phía sau.

Hôm đó không phải lễ Thanh Minh nên không có nhiều người ở đó, khi anh đến nghĩa trang thì lại càng ít người hơn.

Xung quanh là cây xanh, cây cối lặng lẽ canh giữ nơi đây, chỉ có một làn gió nhẹ thổi qua, vừa trang trọng vừa nhẹ nhàng.

Miêu Húc đăng ký ở cửa, thủ vệ ở cửa thấy anh nhìn quen quen liền nói chuyện với anh: "Năm nay cậu lại tới đây à?"

Miêu Húc cười nói: "Đúng vậy."

"Sao cậu lại đi một mình, trước kia có một người trẻ tuổi đi cùng mà?"

Miêu Húc không biết người ta nhớ hay chỉ tùy tiện nói ra, dù sao đến bái kiến ​​phần lớn người đều đi theo nhóm, anh tiếp tục cười nói: "Hôm nay anh ta có việc phải làm, hôm khác mới đến."

Sau khi chào hỏi xong, Miêu Húc cầm hoa tiến vào nghĩa trang.

Hầu như không có người nào trong tầm mắt, khiến Miêu Húc có ảo tưởng rằng anh là người duy nhất trên thế giới.

Anh tìm thấy vị trí giữa một nhóm bia mộ giống nhau theo trí nhớ của mình rồi đặt những bông hoa trước ngôi mộ.

Chắc chắn có người đã đến đây, xung quanh đã được dọn dẹp sạch sẽ, bia mộ đứng yên, trên đó có gắn một bức ảnh, người trong ảnh gầy gò nhưng đầy nghị lực, mặc đồng phục cảnh sát, nhìn thẳng về phía trước như đang nhìn người ngoài.

Miêu Húc cúi đầu chào bức ảnh trên bia mộ.

"Tôi tới gặp ngài." Anh thả tay xuống, nói: "Thời gian trôi qua nhanh quá, chớp mắt đã nhiều năm trôi qua như vậy."

Miêu Húc đứng trước mộ, nhẹ giọng nói với người đang ngủ say: "Tôi sống khá tốt, công việc cũng ổn định, tôi nghe theo lời khuyên của ngài, không tham gia điều tra hình sự. Trong hầu hết trường hợp thì không nguy hiểm. Đừng lo lắng. " Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi có chuyện muốn nói với ngài. Tôi đã kết hôn rồi."

Nói tới đây Miêu Húc vẫn có chút ngượng ngùng: "Tôi vốn tưởng rằng sẽ như ngài độc thân cả đời, nhưng lại gặp được người muốn chung sống cùng tôi." Anh đưa tay phủi đi lá rơi trên bia mộ và nói: "Về sau lại dẫn anh ấy tới gặp ngài."

Miêu Húc không phải người giỏi nói chuyện, nhưng ở trước mộ lải nhải nói rất nhiều.

Kể về hoàn cảnh của anh ấy trong một năm, kể về cuộc đời anh ấy.

Khi còn nhỏ anh được người đang ngủ say trong mộ nhặt về, người đó gập ghềnh nuôi anh lại luôn cảm thấy có lỗi vì đã không cho anh một gia đình trọn vẹn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!