Chương 17: Thế giới động vật

Miêu Húc càng không hiểu mối quan hệ giữa thế giới động vật và cuộc sống gia đình là gì.

Tiểu Lý thông cảm nhìn Miêu Húc một cái, nói:

"Dù sao anh cũng có thể tự mình nghĩ ra." Nói xong cậu lên chiếc xe điện nhỏ của mình, lái về phía quán cà phê mèo.

Miêu Húc không thể hiểu được, không muốn đến quán cà phê mèo nữa nên quay gót về nhà ăn cơm.

Miêu Húc về đến nhà, lúc ăn lại hơi thất thần, Chiêu Chiêu cũng héo bẹp, bởi vì hôm nay đồ ăn không phải Miêu Húc làm, bữa tối lại trở thành trình độ bình thường.

Vương Dần Nhất nhìn người này lại nhìn người kia, gõ gõ chén, nói: Ăn cơm đi.

Miêu Húc lúc này mới hồi thần bưng chén ăn, Vương Dần Nhất hỏi anh:

"Sao thể, tâm tình không tốt hả?"

Miêu Húc hàm hồ trả lời: Chuyện công việc. anh nói sang chuyện khác, trái lại hỏi Vương Dần Nhất,

"Anh bên kia thế nào? Hết thảy thuận lợi không."

Vương Dần Nhất biết anh đang nói chuyện môi giới, mỉm cười:

"Cũng không tệ lắm, ngày mai là chính thức đi làm."

Miêu Húc gật gật đầu: Chăm chỉ làm việc.

Anh cổ vũ Vương Dần Nhất,

"Nếu không bán được nhà cũng đừng có gánh nặng tâm lý, làm sale bận rộn không thích hợp dẫn con theo."

Miêu Húc trước tiên nói muốn Vương Dần Nhất đi làm, lần sau lại nói kiếm tiền hay không không quan trọng, Vương Dần Nhất biết anh không ghét bỏ người chồng nội trợ nên nói:

"Tôi biết em muốn tôi hòa nhập với xã hội, đừng lo lắng, tôi biết rõ điều đó mà."

Ăn xong Miêu Húc cũng không về phòng mà lần đầu tiên ở trong phòng khách, hỏi Vương Dần Nhất:

"Tôi có thể xem TV không?"

Vương Dần Nhất bất đắc dĩ nói:

"Đương nhiên, em không cần khách khí như vậy."

Vương Dần Nhất nhận thấy được gần đây thái độ của Miêu Húc hơi thả lỏng rồi, từ lúc bắt đầu như khách trọ xa lạ đã chậm rãi chuyển biến, nhưng Vương Dần Nhất phát hiện phương hướng chuyển biến hơi không đúng.

Miêu Húc như một người hướng dẫn, không giống như một thành viên trong gia đình.

Họ hợp nhau như những người bạn có trách nhiệm chứ không phải như một cặp đôi.

Vương Dần Nhất cười khổ, thật sự là một chặng đường dài phía trước.

Miêu Húc gật đầu nói: Tôi đi xem TV đây.

Vương Dần Nhất mặc dù tò mò anh xem gì, nhưng việc học của Chiêu Chiêu không thể lãng phí, anh đi về phòng dạy con trai, còn Miêu Húc thì ngồi trên ghế sofa bật TV.

Vương Dần Nhất đọc một cuốn sách tranh bằng tiếng Anh cho Vương Anh Chiêu, Chiêu Chiêu vừa nghe vừa nhìn tranh một cách thích thú.

Vốn dĩ độ tuổi trẻ con là thời điểm học ngoại ngữ tốt nhất, Chiêu Chiêu vốn đã có thể hiểu được những câu chuyện đơn giản bằng tiếng Anh nhưng lại không muốn nói, điều này rất bất lợi cho khẩu ngữ của nhóc.

Vương Dần Nhất hơi bất an, luôn thắc mắc Miêu Húc ở bên ngoài đang làm gì, sớm đóng sách lại nói với Chiêu Chiêu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!