Chương 16: Thám tử Miêu chân chính

Miêu Húc chỉ nói kiến nghị Vương Dần Nhất đi làm nhưng anh ta không đi cũng được, anh tôn trọng sự lựa chọn của người đàn ông nội trợ.

"Dù sao thì tôi cũng đã đưa thẻ lương cho anh rồi, việc ở nhà anh có thể lo được."

Vương Dần Nhất kỳ thật biết rõ, Miêu Húc vẫn là hi vọng anh ta đi ra ngoài làm việc.

Nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của Miêu Húc, Vương Dần Nhất buột miệng đồng ý: "Tôi sẽ thử."

Thế là sau hai năm ngồi xổm ở nhà, Vương tiên sinh lại trở thành xã súc*.

*Xã súc mà một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản. trong (Câu lạc bộ hoặc tập thể), trong (Gia súc) có nghĩa là "Súc vật của công ty". Từ ngữ này xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên nổi tiếng tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra các nước trong khu vực Đông Á.

Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghĩ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc.

Miêu Húc có chút lo lắng, hỏi: "Có cần tôi đi cùng không?"

Vương Dần Nhất bất đắc dĩ: "Tôi không phải học sinh tiểu học mà."

Vương Dần Nhất bắt đầu nghĩ kỹ rốt cuộc anh ta đã đi sai bước nào mà trong lòng Miêu Húc anh ta lại không phải là hình tượng ôn nhu nghi gia, rốt cuộc là đã sai chỗ nào chứ?

Vương Dần Nhất chọn một ngày trước khi đến đón Chiêu Chiêu thì đến công ty kia, xụ mặt nhìn biển hiệu công ty.

Không hổ là là làm môi giới, thấy bên ngoài có người đứng lập tức ra nghênh đón.

"Xin chào, cho hỏi anh muốn thuê nhà hay mua nhà ạ?" Một thanh niên mặc vest đen đồng phục hỏi Vương Dần Nhất.

Vương Dần Nhấtvẻ mặt vô cảm, nói với người kia: "Tôi đến nộp đơn."

Chàng trai sửng sốt một lúc rồi mới nhớ ra: "Chắc anh là người cảnh sát Miêu đã giới thiệu anh." Nhìn khí chất của người đàn ông này cậu ta còn tưởng người đó đến đây để mua nhà.

Vương Dần Nhất đi theo chàng trai vào phía sau công ty, giám đốc cửa hàng bước ra, cười nói: "Cảnh sát Miêu bình thường rất chiếu cố chúng tôi, hoan nghênh cậu gia nhập đội ngũ của chúng tôi."

Vỗ mông ngựa nữa chứ, được cảnh sát chiếu cố là việc tốt hả?

Giám đốc tươi cười đón chào, Vương Dần Nhất lại từ đầu đến cuối đều nghiêm túc.

Giám đốc nói: "Những người làm công việc bán hàng nên cười nhiều hơn. Hãy nói về hoàn cảnh cơ bản của cậu đi."

Ý định của giám đốc là phỏng vấn về trình độ học vấn và kinh nghiệm làm việc, nhưng Vương Dần Nhất nói: "Nếu anh có bất kỳ yêu cầu nào thì nói thẳng đi."

Giám đốc và chàng trai trẻ nhìn nhau.

Vì nể mặt cảnh sát Miêu nên giám đốc kiên nhẫn giảng giải phúc lợi với đãi ngộ của họ cho Vương Dần Nhất.

"Thời gian thử việc ba tháng, chờ thông qua khảo hạch rồi sẽ là nhân viên chính thức. Thời gian thử việc đi theo nhân viên cũ nhưng vẫn có yêu cầu hiệu quả công việc."

Vương Dần Nhất hỏi rõ ràng chỉ tiêu, nói: "Chỉ cần doanh thu hàng tháng đạt được mục tiêu là đủ phải không?"

Anh ta nói nhẹ nhàng như thế khiến giám đốc không nhịn được nói: "Yêu cầu của chúng tôi không đơn giản đối với người mới, nhất là khi ngành này gần đây đang suy thoái và nhà ở nhiều khu dân cư không dễ bán". Anh ta ngừng một lúc rồi nói: "Ngoại trừ khu Hoa Cẩm bên cạnh."

Vương Dần Nhất cuối cùng cũng có hứng thú hỏi: "Gia viên Hoa Cẩm thì sao?"

Giám đốc nói: "Hoa cẩm là khu dân cư có mật độ thấp, mức độ xanh hóa cao, loại hình nhà tốt, nằm trong khu trường học nên không thiếu người mua." Giám đốc cho rằng Vương Dần Nhất không quen thuộc địa ốc nên giải thích thêm một chút, "Chủ đầu tư là Vương thị cậu có biết không? Đây là một công ty bất động sản lớn ở trong nước, tài sản thuộc sở hữu của họ, cơ sở vật chất và dịch vụ đều hàng đầu."

Sau khi nghe giám đốc khen một đống cuối cùng Vương Dần Nhất cũng hết tỏ ra bộ mặt mẹ kế kia nữa.

Ai ngờ giám đốc lại tiếp một câu: "Nghe cảnh sát Miêu nói cậu cũng họ Vương, ha ha ha, nhà chính Vương thị cũng họ Vương, đáng tiếc họ Vương quá nhiều, không dễ là thân thích."

Sắc mặt Vương Dần Nhất lập tức tối sầm lại, khóe miệng co giật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!