Chương 74: Phiên ngoại: Ký khế ước

Bảy năm trôi qua, từ một diễn viên nho nhỏ, Hải Đồ đã trở thành một đạo diễn nho nhỏ.

Sau khi vất vả mà trốn khỏi Kỳ Khiêm, Hải Đồ gặp được đạo diễn Hoàng, đi theo anh học hỏi.

Lúc này đạo diễn Hoàng không còn là anh đạo diễn nhỏ nhoi lúc nào cũng chỉ dồn hết tâm sức vào mấy bộ phim chiếu mạng nữa rồi, anh bươn trải mấy năm trong giới, sau Ẩn hình cũng đã quay được hai bộ phim hiện đại chất lượng, danh tiếng cũng khá tốt.

Hải Đồ cho anh tiền, sau đó đi theo anh với tư cách phó đạo diễn.

Ban đầu cậu chỉ làm mấy việc linh tinh thôi, như là chọn diễn viên quần chúng, dần dần đạo diễn Hoàng cũng bắt đầu cho cậu đảm nhận một ít việc quay phim.

Sau khi theo chân đạo diễn Hoàng được 2 năm, lúc bấy giờ Hải Đồ mới bắt đầu chuẩn bị cho bộ phim đầu tay của mình.

Là một người mới, cậu cũng biết thân biết phận, nên bộ phim thứ nhất của cậu cũng không không quá sâu sắc, nội dung chủ yếu là hài hước thoải mái, nhưng không ngờ lại nhận được không ít lời khen từ khán giả.

Khi cậu đang chuẩn bị cho bộ phim thứ tiếp theo của mình, bản hiệp ước mà cậu và Kỳ Khiêm ký năm xưa đã tròn bảy năm.

Hải Đồ ghi nhớ ngày hôm đó rất cẩn thận, từ mấy hôm trước cậu đã sốt ruột lắm rồi, chỉ ước gì mình có thể chuyển vào ở luôn chỗ của Cục quản lý, bảo bà dịch ngày ký khế ước sớm lên một chút.

Thực ra cậu không chỉ ước, mà còn thử luôn, nhưng cuối cùng vẫn bị nhân viên quản lý vung tay lên đuổi ra ngoài.

Cuối cùng, vào 5 giờ sáng ngày hôm đó, chuông báo thức đồng hồ vang lên.

Hải Đồ chầm chậm ngồi dậy từ trên giường, mặt mũi vẫn còn nghệt ra, da thịt lộ ra ngoài chăn trải đầy vệt hồng.

Cậu vươn tay tắt chuông báo thức, tay còn lại đẩy Kỳ Khiêm một cái.

"Dậy thôi, 5 giờ rồi đấy."

Kỳ Khiêm chụp lấy tay cậu, ôm cậu vào trong ngực, sau đó hôn lên mặt cậu một cái:

"Đừng nghịch, giờ mà qua lại bị người ta đuổi đi cho xem."

Hải Đồ dụi dụi đầu vào ngực hắn, dùng trán cọ cọ vào cái cằm lún phún râu của họ, cọ đến nỗi nổi cả da gà: Vậy cũng được.

Cuối cùng, hai người đến Cục Quản lý lúc 8 giờ, nhưng lúc đến nơi cửa vẫn đóng im lìm, đẩy thế nào cũng không ra.

Cả hai đứng ngoài cửa chờ gần nửa tiếng đồng hồ, cái cửa cà tàng kia mới từ từ mở ra, cho phép hai người tiến vào.

Nhân viên quản lý ngồi trên cái ghế ở nhà trong, một tay đỡ lấy thái dương: "Hai người các cậu đúng là hiếm thấy.:

Bà cảm thán một câu, sau đó cũng không nói gì thêm, đứng dậy bảo hai người đi theo bà.

Vẫn là gian nhà bên cạnh đó, nhưng lại khác rất nhiều so với lần trước khi hai người.

Đống đồ ngổn ngang trong phòng lúc trước giờ biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó thì ngay giữa nhà lại bất ngờ xuất hiện một cái đài.

Chỗ đó có hình hồ lô, không lớn lắm, vừa đủ cho hai người ngồi, trên đó được khắc lên một đồ án nhìn rất thần bí, đang lấp lóe ánh sáng giữa ban ngày.

Hải Đồ tập trung nhìn một lát, chợt cảm thấy hoa mắt chóng mặt, hai chân mềm nhũn ra, suýt thì ngã xuống.

Kỳ Khiêm vội đỡ lấy cậu, quay đầu nhìn về phía nhân viên quản lý đang ôm ngực đứng bên cạnh.

"Là trận pháp do Thanh Sơn lão tổ vẽ ra, tôi còn không dám nhìn, cậu lại lớn gna phết nhỉ." Nhân viên quản lý lành lạnh nói:

"Hai người ngồi lên đó đi."

Hải Đồ đã lấy lại được thăng bằng, cậu chui ra khỏi ngực Kỳ Khiêm, hỏi nhân viên quản lý:

"Chỉ cần ngồi lên đó là xong ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!