Chương 3: (Vô Đề)

Ý của Hải Đồ là cậu không có tiền mời mọi người ăn, nhưng mà Bảo An hiểu sai ý cậu rồi.

Anh nhẹ dạ, thấy Hải Đồ rơi nước mắt thì không chịu được, luống cuống tay chân từ lâu lấy ra cái ví, móc ra một tờ tiền màu đỏ kín đáo đưa cho Hải Đồ:

"Khóc cái gì, tiền đi khám bác sĩ, Bảo ca cho cậu là được rồi."

Hải Đồ cố gắng nín không cho nước mắt chảy ra, ngốc ngốc nhìn Bảo An mấy giây, vội vã đem tờ tiền được nhét vào tay mình trả lại.

Động tác có chút mạnh, nước mắt Hải Đồ vất vả lắm mới nín lại được, không cẩn thận trào ra viền mắt, cậu không để ý lấy tay quẹt đi, làm cho sơn dàn đều ra khắp mặt.

"Bảo ca, em không cần đi bệnh viện nha, trên mặt em không có vấn đề gì."

Bảo An nhìn động tác của cậu thì da mặt co lại, đau lòng đến mức muốn mua cho cậu một cái bảo hiểm cho mặt.

Anh cũng không tiếp tục tranh luận cái vấn đề có phải đến bệnh viện hay không, vừa kéo cậu đi vừa hỏi phòng hóa trang, bước nhanh vào đó.

Không phải giờ ăn cũng không phải giờ nghỉ, trong phòng hóa trang chẳng có ai, mấy trợ lý trang điểm lúc này đều kéo nhau đến trường quay xem trò vui tiện thể nhận phân công nếu cần.

Bảo An làm người đại diện mấy năm, việc đơn giản như tẩy trang vẫn làm được, anh cầm bông tẩy trang đã thấm nước tẩy trang, vừa lau mặt cho Hải Đồ vừa lải nhải:

"Cậu có biết mình là nghệ sĩ không vậy, nghệ sĩ quan trọng nhất là cái gì chứ? Là mặt! Không có mặt cậu lấy cái gì mà vòng phấn (1)? Ai tìm cậu đi đóng phim!"

Bảo An lau xong một vệt sơn nhỏ, liền thay bông đi lau chỗ khác, một bên tiếp tục nói lời thấm thía:

"Cậu đừng nghĩ là Bảo ca dọa cậu, có nghe nói đến cái cậu XXX hồi trước anh có nhắc với cậu không, ba năm trước nổi tiếng cỡ nào chứ, kết quả bị đồ vật đập vào làm phá hủy cả khuôn mặt, bây giờ 1 năm rưỡi cũng không có chút tin tức gì."

(1): vòng phấn nghĩa là dùng các phương thức mở rộng lượng fan trên mạng, hiểu nôm na là thu hút người khác yêu thích mình.

Bảo An thở dài:

"Cậu vừa mới tiến vào giới giải trí nên không hiểu, ở cái vòng này, đối với những người trẻ tuổi như cậu, mặt chính là tất cả, không có mặt mũi cậu cũng khỏi nghĩ kiếm tiền."

Bảo An nói một đoạn dài, chỉ có câu cuối cùng làm khơi dậy nên lòng cảnh giác của Hải Đồ, mấy thứ linh tinh gì đó cậu không hiểu rõ lắm, nhưng đối với tiền lại có ấn tượng trực quan a.

Cho nên lúc Bản An nói xong, cậu bắt đầu bảo đảm:

"Yên tâm đi Bảo ca, mặt em không hỏng nổi đâu!"

Cậu là thỏ biển, biệt danh còn là ốc sên biển, làm tròn một chút còn có thể tính là họ hàng gần của ốc sên nữa kìa!

Nhìn trên thị trường dịch ốc sên hot như vậy là biết, trình độ bảo dưỡng của thỏ biển cũng không kém ốc sên chút nào.

Bảo An:...

Anh muốn bảo đảm nhưng không phải loại này có được không?

Nhưng việc mình và Hải Đồ không cùng mạch não cũng không phải chuyện gì hiếm hoi, Bảo An cũng không bắt buộc nữa, thấy Hải Đồ khẳng định là mình không làm sao cả, anh bèn đổi đề tài.

"Cậu cùng những người ở đoàn làm phim ở chung thế nào?"

Hải Đồ gật đầu:

"Rất tốt a, mọi người đều yêu mến em."

Bảo An: Có chút không biết xấu hổ...

Anh tiếp tục hỏi:

"Thế mấy người Trịnh Giai Giai, Trịnh Thạc và Trương Viễn Hành thì sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!