Chương 26: (Vô Đề)

Hải Đồ không biết Kỳ Khiêm sẽ lái xe nào đến, nên tạm thời chỉ có thể tản mạn không mục đích nhìn xung quanh.

May mà Kỳ Khiêm cũng không làm cậu phải chờ quá lâu, một lát sau, một chiếc SUV chậm rãi dừng sát ở ven đường.

Cửa xe mở ra, từ bên trong bước ra một dáng người quen thuộc.

Kỳ Khiêm mở cửa xe, dang tay tiếp được cái người đang lao tới:

"Điện thoại di động đâu?"

Hết pin mất rồi!

Hải Đồ vừa mới lại gần, đã có một hỗn hợp mùi trộn lẫn giữa mùi thuốc lá, mùi nước hoa và mùi đồ ăn đập vào mặt Kỳ Khiêm.

Cái mùi này quá khó ngửi, Kỳ Khiêm mặt không đổi sắc đẩy cậu ra xa một chút, sau đó kéo người qua một bên, đứng ở cửa ghế sau suy nghĩ một giây, cuối cùng vẫn mở cửa ghế phó lái ra: Đi lên.

Hải Đồ lên xe, thắt chặt dây an toàn, chờ Kỳ Khiêm ngồi lên là mặt mày hớn hở kể cho hắn nghe những chuyện cậu gặp phải tối nay.

"Cô bé kia đúng là đang thương thật, em ấy bảo nhà không có tiền để đi học, nên mới phải ra ngoài kiếm tiền sớm như vậy."

Cậu đem hết chuyện buồn người ta tâm sự với mình kể cho Kỳ Khiêm nghe, sau khi kể xong còn thở dài:

"Bố mẹ em ấy thật là quá đáng mà."

Kỳ Khiêm khởi động xe, trước sự căm phẫn sục sôi của cậu chỉ cười cười cho qua, những trường hợp xã giao như thế này hắn đã tham gia vô số lần, nghe qua đủ các thể loại câu chuyện, tất cả đều kiểu như cùng đường lắm phải làm nghề này.

Nhưng Hải Đồ không giống hắn, cậu dễ bị lừa gạt như vậy…

Kỳ Khiêm suy nghĩ một chút, vẫn phải nhắc nhở:

"Chuyện thì nghe vậy thôi, chứ đừng quen thân."

Hải Đồ đúng là không định quen thân, lúc gần về cô gái kia muốn trao đổi phương thức liên lạc cũng bị cậu từ chối, tuy nhiên chuyện đó cũng không ngăn được cậu hỏi ra thắc mắc của mình.

Không khí trong xe bởi vì sự tồn tại của Hải Đồ mà trở nên cực kì không dễ chịu, Kỳ Khiêm hạ cửa sổ xe xuống để hít chút không khí mát mẻ bên ngoài:

"Dù cùng đường hơn nữa cũng đều là do cô ta tự lựa chọn, quyết định đi trên con đường nào thì phải chấp nhận cuộc sống đó."

Kỳ Khiêm cũng không quen đường, nhưng hắn ỷ lại rằng mình đã đi một lượt rồi, nên lúc về tắt luôn bản đồ đi.

Tiếc là hắn đã đánh giá quá cao khả năng của bản thân, đến khi xe cứ đi mãi trên một con đường một lúc lâu, Kỳ Khiêm mới nhận ra là nhầm đường rồi.

Hắn bất động thanh sắc quay xe ở giao lộ, đồng thời không thèm đếm xỉa đến thắc mắc của Hải Đồ.

Nhưng Hải Đồ cũng có mắt, sau khi nhìn thấy đoạn đường quen thuộc, cậu chế nhạo:

"Có phải anh không biết đường không?"

Kỳ Khiêm đã mở hướng dẫn ra, mỗi bước đi đều thực hiện y như những gì được nhắc, nghe thấy vậy hắn liếc mắt nhìn cái người đang ngồi ở ghế phó lái, cau mày nói: Ngồi cẩn thận.

"Anh thẹn quá hóa giận kìa."

Hải Đồ chẳng sợ hắn tí gì, miễn cưỡng ngồi thẳng lưng rồi miệng lại bắt đầu liến thoắng liên tục, đa phần là nói về đồ ăn.

"Tôi thấy chân vịt bao ăn ngon thật đấy, phần trong ăn còn ngon hơn cả bên ngoài, Kỳ Khiêm ngày mai anh bảo đầu bếp làm món này nha?"

Hải Đồ bị món ăn mới làm cho mê mẩn, chỉ mong thực đơn cả tuần sau đều có món đó.

Ở phương diện ăn uống thì Kỳ Khiêm không quá hạn chế cậu, Hải Đồ có yêu cầu hắn liền gật đầu đồng ý, rất là dễ dãi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!