Chương 24: (Vô Đề)

Kỳ Khiêm phát hiện thấy chỗ nào đó sai sai, nên từ chối hùa theo cái trò chơi ấu trĩ này của cậu.

Hắn đẩy cái mặt đang dí sát lại của Hải Đồ ra:

"Không nghịch nữa, đi ăn cơm."

Tâm hồn của diễn tinh bảo bảo còn chưa được thỏa mãn, cực kỳ không vui, cậu thở dài đầy sâu xa: Anh chột dạ rồi.

Sau khi nói xong mặt đầy ai oán mà đứng lên.

Kỳ Khiêm bị giọng điệu than thở đó của cậu làm cho lòng mề run hết cả lên, đi sau cậu mà không biết có nên phối hợp hay không.

Hắn thì còn đang xoắn xuýt, vậy mà cái người mới lúc nãy còn bất mãn giờ đã hào hứng nhào đến bên bàn cơm, bắt đầu ca ngợi đầu bếp hết lời.

Đối với Hải Đồ mà nói, tất cả mọi chuyện khi đứng trước bữa cơm, đều có thể gạt lại phía sau.

Tay nghề của bếp trưởng ngày hôm nay vẫn hoàn hảo như trước, ăn uống sung sướng xong, Hải Đồ mới nhớ tới đoạn kịch bản lúc nãy bị gián đoạn, cậu nửa ngồi ở trên ghế chuẩn bị tìm Kỳ Khiêm để diễn tiếp, thế mà chả hiểu sao người kia không hợp tác chút nào, bảo là phải đi làm việc!

Hải Đồ cuộn chân đưa mắt nhìn bóng lưng người kia rời đi, trong lòng tự thương hại chính mình, diễn thành tiết mục bị cả thế giới ruồng bỏ.

Kỳ Khiêm đi được nửa đường thì dừng bước, quay đầu khó hiểu hỏi:

"Không ra đây? Giờ phải đi làm bài tập đấy."

Hải Đồ ngay lập tức lấy lại tinh thần, cậu nhảy từ trên ghế xuống đất: Tới đây!

Gần đây Hải Đồ đang học kiến thức trung học, lập chí muốn trở thành một con yêu tinh đã được nhận 9 năm giáo dục đào tạo tiêu chuẩn.

Có điều đầu óc cậu không sáng sủa cho lắm, có cái công thức cũng không hiểu, một cái cân bằng phương trình hai nguyên tố cũng phải đếm đầu ngón tay nửa ngày, cuối cùng kết quả vẫn ra sai.

Một mình Hải Đồ chơi thì không vấn đề gì, nhưng đến lúc học lại thích học trong phòng sách của Kỳ Khiêm, có lần Kỳ Khiêm thực sự không chịu nổi nữa, dạy cậu một bài, thế là từ đó trở đi bị ỷ lại, trở thành gia sư của cậu.

"Bài tập hôm qua anh soạn cho tôi có một câu khó lắm, tôi không làm ra." Cậu chậm chậm chạy đến bên cạnh Kỳ Khiêm rồi lên án:

"Tôi nghi là anh chọn đề cực kì khó rồi!"

"Không hề, tôi chỉ ra đề dựa theo sách giáo khoa, không giải ra là do cậu kém quá thôi!" Lời nói của Kỳ Khiêm không chút lưu tình, hắn đã vô số lần thắc mắc không biết thằng nhóc này từ xó xỉnh nào chui ra mà cứ như chưa từng đi học qua dù chỉ một ngày, kiến thức gốc kém đến khó mà tin nổi.

Có thật không?

Hải Đồ đi trên bậc thang ở bên phải hắn, bị đả kích đến cả gương mặt nhăn hết lại:

"Tôi thấy là mình rất thông minh mà."

Kỳ Khiêm ừm một tiếng, hỏi: Ví dụ đi xem nào?

"Trong vòng 3 tháng tôi đã học được hết 2 ngàn chữ Hán!" Tay trái cậu giơ số 2 trước mặt Kỳ Khiêm, khóe mắt tràn đầy thông điệp muốn được khen ngợi, Kỳ Khiêm không chút nghi ngờ mà cho rằng nếu cậu có một cái đuôi, thì bây giờ chắc chắn là đuôi cũng đang vểnh lên rồi.

"Có thật không? Vậy thì thật là giỏi." Ở cùng đứa nhỏ là phải biết khích lệ tinh thần cho nó, về vụ này thì Kỳ Khiêm đã rất là thành thạo rồi, hắn vỗ vỗ đầu Hải Đồ, móc trong túi ra một thanh sô cô la: Đây là thưởng.

Hải Đồ mặt mày hớn hở mà nhận lấy.

Sau khi giúp Hải Đồ chữa hết bài tập ngày hôm qua, Kỳ Khiêm lại giảng tiếp bài giảng tiếp theo, sau đó soạn bài tập ngày hôm nay cho cậu, rồi hắn mới đi làm việc của mình.

Hơn nửa năm nay Kỳ Khiêm toàn ở trong biệt thự tĩnh dưỡng, không thể quản lý công việc được, tình hình phe phái tranh đoạt trong công ty ngày càng kịch liệt, nếu không nhanh chóng xử lý được thì không biết cuối cùng sẽ thành ra thế nào.

Hắn bên này vừa xử lý tài liệu vừa suy nghĩ đối sách, lúc đang nghĩ đến nhập thần thì bị một tiếng thở dài bên cạnh đánh gãy.

Kỳ Khiêm ngẩng đầu lên, không hề ngạc nhiên khi thấy bộ dạng vò đầu bứt tai của Hải Đồ, hắn cười cười, nhấn xuống cái chuông trên bàn, không đến mấy phút đã có người gõ cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!