(
"Hồi quang phản chiếu" là quay ánh sáng trở lại, soi rọi chính mình, những người bị đẩy tới chân tường thường làm được những điều kỳ diệu)
Quen rồi sẽ thấy bình thường, Hải Đồ ngắm nghía cái bát một lúc lâu lại còn cảm thấy nó rất là đẹp.
Đây có thể coi là một ảo giác vô cùng đáng sợ.
Sau khi tự rù quến chính mình, cậu ngàn lần tin tưởng mà bưng bát súp lên lầu, chuẩn bị đi rù quến người khác.
Đứng ngoài cửa gõ hai cái tượng trưng, Hải Đồ đẩy cửa đi vào.
Trong phòng vẫn sáng đèn, nhưng không thấy người kia đâu, cậu ổn định lại cánh tay hơi bị lắc lư của mình, đưa tay đóng cửa bước vào trong.
Vào phòng cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng nước, lúc này Hải Đồ mới thấy yên tâm, đặt cái bát xuống, ngồi trên ghế kiên trì chờ người đàn ông đi ra.
Đương nhiên tranh thủ lúc này cậu cũng cố rặn ra một cái cớ hoàn hảo để lừa phỉnh người nọ!
Cậu chờ một lúc lâu, âm thanh trong phòng tắm bên cạnh vẫn không hề dừng lại, Hải Đồ thấy có gì đó sai sai, cậu đứng dậy đi tới cửa phòng tắm, nín thở ngưng thần nghe ngóng.
Hình nước vẫn chảy từ nãy đến giờ!
Hải Đồ có chút hoảng hốt, muốn mở cửa đi vào, nhưng lúc đặt tay lên núm cửa cậu lại do dự một chút, nghe đâu nhân loại rất coi trọng sự riêng tư?
Nghĩ ngợi một chút, cậu bèn thử gõ cửa hai cái:
"Kỳ Khiêm anh ở đâu vậy? Tôi thấy nãy giờ anh vẫn chưa ra."
Bên trong vẫn không có động tĩnh gì, Hải Đồ liền đặt tay lên núm cửa, chuẩn bị thô bạo xông vào.
May mà từ bên trọng vọng ra một âm thanh không lớn lắm, nhưng cậu nghe được:
"Cửa không khóa, cậu vào đi."
Lực trên tay giảm đi một ít, Hải Đồ chỉ hơi dùng sức đẩy cửa ra, đi vào.
Buồng tắm hình chữ nhật, lúc vào trong, cậu thấy người đàn ông đang dựa vào bồn tắm.
Kỳ Khiêm bị hơi sạch sẽ quá, một ngày không tắm rửa là thấy khó chịu, nhưng hắn lại không muốn thừa nhận mình là một phế nhân, cho nên dù bệnh tình đã đến nước này, cũng không muốn tìm một người đến chăm sóc cho mình.
Trước đây đối với việc tắm rửa thế này hắn có thể hoàn thành xuất sắc, dù thi thoảng cũng có trường hợp hắn tắm được một nửa thì kiệt sức, cũng vẫn có thể nghỉ ngơi một lúc rồi mặc quần áo vào.
Hắn cho là ngày nào cũng như vậy, nhưng lại đoán sai mức độ tiêu hao thể lực của lần phát sốt này với cơ thể mình.
Vừa mới vào tắm không được bao lâu, Kỳ Khiêm liền không thể nào kiểm soát cơ thể mình, vốn tưởng sẽ có thể phục hồi như trước kia là xong, thế như đợi càng lâu, hắn càng thấy khốn đốn.
Nước từ vòi hoa sen rơi vào trong bồn, khiến cho nước trong bồn tắm ngày càng đầy lên, khi dòng nước tràn qua ngực dâng lên đến cổ hắn, Kỳ Khiêm thực sự có dự cảm ngày hôm nay hắn sẽ chết ở đây.
May mà mệnh hắn còn chưa tuyệt!
Kỳ Khiêm nhìn người đang tiến lại chỗ này, trong lòng tính toán xem có nên thay đổi di chúc hay không.
Hắn có 3% cổ phần ở công ty giải trí Tinh Quang, có thể đưa cho người này, coi như thù lao cho việc cậu giúp hắn sống lâu thêm vài ngày.
Hải Đồ không hay biết những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng người nọ, sau khi vào phòng tắm cậu đóng vòi hoa sen lại, thò tay vào bồn tắm sờ soạng một chút:
"Lạnh hết cả rồi, anh lại muốn phát sốt à!"
Hải Đồ rất là tức giận, mỗi khi tức giận lông mày cậu lại nhíu chặt vào với nhau, đuôi lông mày vốn hơi cong xuống nay lại cong ra ngoài thành hình chữ bát (), đôi mắt cũng lớn hơn bình thường một chút, con ngươi màu hổ phách như đang tỏa ra ánh sáng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!