Đêm qua Hải Đồ mất ngủ, ngồi trên giường cả buổi tối.
Sáng sớm lúc 5 giờ, người đại diện Bảo An căn rất chuẩn mà gọi điện cho cậu.
Câu đầu tiên chính là:
"Thỏ thỏ, trạng thái ngày hôm nay thế nào?"
Hải Đồ bảo chẳng ra làm sao hết.
Người đại diện bị một câu này làm cho hết cả hồn, anh bèn hạ âm thanh xuống một mức, nhẹ giọng hỏi có chuyện gì xảy ra.
"Tim đập nhanh hơn, đầu hơi choáng váng."
Hải Đồ sờ ngực nói như thật, đây là hậu quả của việc thức trắng cả một đêm.
Nghĩ đến đây, cậu nghĩ biết vậy chẳng làm, tối qua đáng lẽ không nên ngồi xem phim kinh dị mới phải.
Nhưng đương nhiên là mạch não của Bảo An không chạy cùng hướng với Hải Đồ, nghe cậu nói vậy anh trái lại thấy yên lòng, an ủi:
"Không vấn đề gì, người mới mà, ai cũng phải kinh qua một lần như vậy, chờ sau này cậu quen rồi sẽ ổn thôi."
Nói xong anh lại căn dặn Hải Đồ một lượt những việc cần chú ý ở trường quay, nói thao thao bất tuyệt lại còn lộn xà lộn xộn, một câu mà lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Đến khi cảm thấy không còn gì để nói nữa, Bảo An mới lưu luyến bảo Hải Đồ rằng:
"Được rồi, cứ như vậy đi, ở trường quay nhớ phải kính trọng đàn anh, đối xử tốt với nhân viên công tác, có chuyện gì cậu cứ gọi cho anh, anh cúp máy đây, anh Trương của cậu bên kia có chút việc phải giải quyết."
Anh Trương này là một nghệ sĩ khác dưới tay Bảo An, mấy hôm trước vì chuyện tình cảm mà ra tay đánh người ở quán bar, bị đưa lên báo.
Buông điện thoại xuống, Hải Đồ bò dậy từ trên giường. Việc đầu tiên cần làm là đứng trước gương tự luyến một lúc, càng ngắm lại càng thấy cái người trong gương kia đúng là đẹp đẽ cực kì.
Hôm nay là ngày đầu tiên Hải Đồ đền đoàn làm phim, là ngày đánh dấu tròn 3 tháng cậu được Bảo An thu nhận, và cũng là tháng thứ 4 cậu tiếp xúc với thế giới loài người.
Bốn tháng trước, Hải Đồ vẫn còn đang sinh sống tại vùng biển phía Nam Trung Quốc.
Vẫn chỉ là một sinh vật có hai tai xám xám, thân mình màu xanh có dạng phiến lá, hai má đo đỏ, chiều dài 10 cm sống giữa lòng đại dương – tục xưng là thỏ biển.
Còn về phần tại sao lại biến thành người, thì đó là một chuyện xưa rất dài.
Ấy là không biết bao nhiêu năm về trước, lúc Hải Đồ mới ra đời chưa được bao lâu, ở nơi cậu sinh sống bỗng xuất hiện một kẻ ngoại xâm hình dạng hết sức lạ kì.
Những đồng loại của cậu thấy vậy thì sợ quá chừng, phóng ra không biết bao nhiêu vũ khí trí mạng tấn công dồn dập tên ngoại xâm kia, thế nhưng người nọ chẳng hề hấn gì, ngược lại đám bạn của Hải Đồ bị hắn xử đẹp.
Chỉ có Hải Đồ là ngoại lệ, bởi lẽ cậu quá lười.
Kẻ ngoại xâm kia vô cùng bá đạo mà thanh trừng hết toàn bộ sinh vật ở vùng biển này, chỉ để lại duy nhất Hải Đồ và hắn bình an vô sự.
Đại khái là do quá quạnh quẽ cô đơn, tên ngoại xâm nọ thi thoảng lại hú với cậu vài tiếng.
Mới đầu Hải Đồ cho rằng hắn đang đuổi cậu đi, nhưng cơ bản vì lười biếng nên cậu chẳng nhúc nhích tí gì, lâu dần còn cảm thấy cái tên này rất thích hù dọa người khác.
Thế rồi bất chợt một ngày, cậu đột nhiên nghe hiểu lời nói của người kia.
Kẻ ngoại xâm nói hắn là một tu sĩ, đến vùng hải lý này để tu đạo, hắn tin chắc là mình sẽ ở nơi này đắc đạo thành tiên.
Để cái Đạo của mình có thể được kế tục, hắn rất cần một truyền nhân, mà duy chỉ có Hải Đồ là có thể coi như bản tính đột phá ở đây, thành ra cậu trở thành ứng cử viên sáng giá nhất.
Hải Đồ cậu... thực ra không hiểu lắm tên kia nói thế là có ý gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!