Chương 37: (Vô Đề)

Thang Tư Niên cùng Tống Hướng Nhan chào hỏi xong liền tự giác ngồi vào ghế sau xe.

Sau khi Khương Vọng Thư thấy cô gài chặt dây an toàn, lúc này mới mở máy xe mang theo các nàng rời đi. Trên đường đến nơi ăn, Tống Hướng Nhan vẫn cùng Thang Tư Niên nói cái gì xin lỗi a, chiếm chỗ kế bên tài xế của cô các loại.

Ở trước mặt người ngoài, Thang Tư Niên là ít lời. Đối với Tống Hướng Nhan xin lỗi, cô chỉ nhàn nhạt nói câu không có chuyện gì, liền lại cũng không nói chuyện.

Thang Tư Niên không có động tĩnh gì, Tống Hướng Nhan lại là líu ra líu ríu nháo liên tục. Nàng một hồi hỏi Khương Vọng Thư đêm nay ăn cái gì, một hồi còn nói lên trước cái nào cái nào ăn ngon, ngữ khí tha thiết đến không được.

Thang Tư Niên cầm đai an toàn, ngồi ở sau xe trừng trừng ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu. Khương Vọng Thư đang đợi một đỏ đèn đường giao lộ thì ngẫu nhiên ngẩng đầu, vừa vặn thấy mặt Thang Tư Niên chiếu vào kính chiếu hậu gương, không cẩn thận phân tâm nhìn một hồi lâu.

Thang Tư Niên tự có cảm giác, nhấc mắt cùng Khương Vọng Thư ở trong gương không hẹn mà gặp. Khương Vọng Thư đối đầu với con mắt của cô, một nụ cười tại nàng bên môi từ từ tỏa ra. Thang Tư Niên thấy nàng cười, cũng không tự chủ nở nụ cười.

Đúng vào lúc này, bởi Tống Hướng Nhan mang đến ầm ĩ cùng bực mình, chỉ một thoáng tan thành mây khói.

Nhận lấy, Thang Tư Niên tựa ở bên cửa sổ xe, một tay chống nửa gương mặt của mình, liền nhìn chằm chằm bóng Khương Vọng Thư trong gương như thế, ngơ ngác ngây ngốc nhìn một đường.

Xe Khương Vọng Thư cuối cùng dừng ở trước một nhà hàng rượu cùng hải sản.

Xe dừng lại ổn, Thang Tư Niên liền lập tức cởi đai an toàn từ trên xe bước xuống, hướng Khương Vọng Thư đi đến. Cô đưa tay, thay Khương Vọng Thư kéo mở cửa xe rồi nắm tay nàng bước xuống xe.

Vừa vặn mở từ một bên khác cửa xe đi xuống Tống Hướng Nhan thấy cảnh này, chỉ cảm thấy hơi kinh ngạc. Nàng dùng sức mà khép lại cửa xe, trêu nói: "Em còn tưởng rằng, chị Tư Niên kỳ thực là người rất lạnh lùng chứ. Xem ra cùng tiểu di, vẫn là rất ân ái nha."

Thang Tư Niên nắm tay Khương Vọng Thư đi tới bên cạnh nàng, thế nàng khép lại cửa xe, nhàn nhạt đáp lời, "Ừm, cũng còn tốt." Cô không nhiều lời, xem ra một mặt cao lãnh. Khương Vọng Thư ngẩng đầu, có chút kỳ quái nhìn cô một cái. Tay được cô nắm tại trong lòng bàn tay dơ ngón trỏ lên, nhẹ nhàng ở trên lòng bàn tay cô ấn một đường.

Lòng bàn tay hơi ngứa, Thang Tư Niên bao vây lấy tay nhỏ của Khương Vọng Thư, nắm nàng không chút biến sắc đi về phía trước, "Triều Nhan... Chúng ta đi vào ăn đi."

Tống Hướng Nhan nhìn tay các nàng nắm cùng một chỗ không buông ra, hơi nheo mắt lại, đáp lời "Tốt."

Tống Hướng Nhan như thế đáp lời, theo hai người đồng thời vào nhà hàng.

Nhà hàng rượu này là nơi có danh tiếng ở nơi này, nhưng Khương Vọng Thư là khác VIP dễ dàng được đưa đến một phòng khách. Nàng nắm Thang Tư Niên đi vào phòng khách ngồi xuống, người phục vụ lúc này mới bận bịu đi tới ở một bên chờ đợi, chờ các nàng chọn món ăn.

Tống Hướng Nhan là khách. Ôm quan niệm như vậy, nên lúc chọn món thì Thang Tư Niên khiêm nhượng Tống Hướng Nhan, chờ nàng chọn xong. Tống Hướng Nhan hoàn toàn không khách khí, cầm thực đơn cùng Thang Tư Niên nói cái nào tốt hơn ăn.

Chờ nàng chọn xong, Thang Tư Niên nói tiếng cám ơn, lại cầm thực đơn trong tay đưa cho Khương Vọng Thư một bên.

Khương Vọng Thư mở ra chai rượu mới, chờ sau khi hải sản đem lên thì, Thang Tư Niên liền vùi mở thịt cua cho nàng. Tống Hướng Nhan thấy cô đang bận, liền ân cần hướng về cô cùng Khương Vọng Thư đổ nửa ly rượu mới.

Rót xong, nàng nâng ly cùng Khương Vọng Thư nói cụng ly. Thang Tư Niên nâng ly theo, nhưng chỉ hư nhược hư nhược uống một hớp. Tống Hướng Nhan liền cười, "Chị Tư Niên... Chị như này là uống cũng quá ít đi."

Thang Tư Niên đem cái ly để ở một bên, nhàn nhạt trả lời nàng, "Gọi tôi Tư Niên là tốt rồi. Một hồi tôi lái xe, em cùng Vọng Thư uống đi."

Cô không có gọi chị Khương Vọng Thư, điều này làm cho Khương Vọng Thư hơi kinh ngạc. Khương Vọng Thư theo bản năng nhìn nàng một cái, sau đó đem nửa ly của Thang Tư Niên cầm trong tay rồi đưa tới bên môi uống một hơi cạn sạch, sau khi cười nói: "Ly này của em ấy, chị uống đã được chưa."

Tống Hướng Nhan liền lầm bầm, "Tiểu di chị cũng quá che chở đi." Một hồi lâu, Tống Hướng Nhan bỗng nhiên kinh ngạc nói: "Há, ta nghĩ tới, hơn hai tháng trước, con thật giống đã từng thấy qua Tư Niên trong ảnh vòng bạn bè của dì."

Thang Tư Niên bị tiếng thét của nàng kinh hãi hấp dẫn ánh mắt, chỉ thấy Tống Hướng Nhan nhìn Khương Vọng Thư, tự nhiên nói rằng: "Tiểu di, trước dì có phải đã có đăng ảnh chụp cùng Tư Niên không a."

"Chẳng trách lúc đó con hỏi dì đây là người nào, có thể giới thiệu cho con biết hay không, dì dĩ nhiên nói không thể." Tống Hướng Nhan có chút bất mãn nói, "Hóa ra là bạn gái mới của dì nha, không trách không chịu giới thiệu cho con."

Thang Tư Niên nghe nàng vừa nói như thế, trong đầu mơ hồ có chút ấn tượng. Vậy còn là hơn hai tháng trước, Khương Vọng Thư đêm thứ nhất ngủ lại, hai người bọn họ có một tấm chụp chung.

Thang Tư Niên nhớ tới vòng bạn bè kia của Khương Vọng Thư, nghĩ đến câu không thể kia, hóa ra là trả lời Tống Hướng Nhan.

Tống Hướng Nhan tự nhiên nói xong, sau đó nhìn Thang Tư Niên thật vui vẻ nói rằng: "Tư Niên, chị bên ngoài thật đúng là đẹp hơn nhiều. Khi đó em vẫn muốn làm quen chị, kết quả tiểu di vẫn không cho em cơ hội đây."

Trực giác Thang Tư Niên nói câu nói này không tốt lắm, một câu nói như vậy, nghe tới quá mức ám muội.

Thang Tư Niên theo bản năng nhíu mày, nghĩ trước Tống Hướng Nhan ngồi trên ghế cạnh tài xế nhìn thật tự nhiên kia kì thực tràn ngập nụ cười khiêu khích, bắt đầu cảm thấy cả người đều không đúng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!