Khương Vọng Thư thoải mái một buổi tối, nhưng ngày thứ hai lên liền trải qua quả đắng của túng dục.
Nàng là thoải mái, nhưng lúc sáng sớm thức dậy , eo cũng là đau đến lợi hại. Lúc đó Thang Tư Niên đã rời giường đi phòng thí nghiệm, Khương Vọng Thư nằm lỳ ở trên giường đỡ sau lưng bủn rủn, quả thật là khóc không ra nước mắt.
Nàng nghĩ thầm, tối hôm qua liền không thể mặc kệ Thang Tư Niên như thế. Đây chính là một con đại sắc lang đói bụng hỏng rồi, đừng nhìn bình thường vừa nãi vừa ngoan, một bộng dáng trông rất tốt, nhưng đã đến trên giường cũng chỉ có chính mình được thấy rõ.
Toàn tự trách mình trong ngày thường ít rèn luyện, mới sẽ không hề có sức lực trở tay. Khương Vọng Thư khắc sâu nghĩ lại hành động của mình, cảm giác mình là người có kinh nghiệm phong phú như thế, còn không bắt được đứa nhỏ mới vừa lên đường quả thật quá mất mặt.
Nàng nằm lỳ ở trên giường, ở trong đầu lên kế hoạch một kế hoạch tự thấy là hoàn mỹ.
Khương Vọng Thư ở trên giường nằm một hồi lâu, mới đứng dậy đi phòng tắm rửa. Nước nóng xối ở sau thắt lưng, cảm giác sau lưng từng trận đau nhức. Nàng ở trong nước nóng xối một hồi lâu, đi ra phòng tắm rồi đứng trước gương.
Khương Vọng Thư dùng khăn tắm lau khô thân thể, nhìn chính mính trong gương, mắt sắc nhìn thấy một vết hồng ngân sau gáy. Nàng giơ tay, che cổ của chính mình, bỗng nhiên nghĩ đến tối hôm qua động tình thì chính mình cắn vai Thang Tư Niên. Thang Tư Niên bị đau, liền ngậm chỗ thịt sau gáy của mình.
Khương Vọng Thư nghĩ thầm, nàng một ngày nào đó sẽ cùng Thang Tư Niên đòi lại món nợ này. Nàng giơ tay lại sờ sờ dấu hôn sau gáy của mình, mới trùm khăn tắm đi ra ngoài.
Chờ lúc Khương Vọng Thư đến cửa hàng đã là hơn hai giờ chiều. Nàng đem bản thảo ngày hôm qua muốn sửa sửa xong, phân phó nhân viên đi may áo cưới, liền nâng ly trà cẩu kỷ táo đỏ ngồi ở trong phòng làm việc từng miếng từng miếng uống vào.
Trà uống tới nửa chén, nàng rốt cục lấy điện thoại di động ra, bấm đến WeChat của Thang Tư Niên, xem lướt qua tin nhắn cô nhắn tới.
Từ bảy giờ rưỡi sáng sớm bắt đầu, Thang Tư Niên đứt quãng nhắn cho nàng hơn mười tin nhắn. Không có chỗ nào mà không phải là nhắc nhở nàng khi thức dậy nhớ ăn, lái xe cẩn thận một chút các loại. Một điều cuối cùng đại khái là một giờ trưa qua một chút, trên màn ảnh biểu hiện vài chữ: "Chị ơi vẫn chưa dậy sao?"
Khương Vọng Thư nghĩ thầm, chị dậy , chỉ là chị đau thắt lưng, vì lẽ đó giận chó đánh mèo là em.
Bởi vì tối hôm qua Thang Tư Niên làm thật sự là quá phận quá đáng. Lạnh nhạt cô nhất sửa thì thôi, tối hôm qua vất vả thân mật thật một chút, lại làm đến rất quá đáng, lúc thức dậy Khương Vọng Thư chỉ cảm thấy có lửa giận không tên ở trong lồng ngực chính mình cháy hừng hực.
Đương nhiên, nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận là bởi vì vì chính mình một lần thượng phong đều chưa có chiếm được nên cảm thấy rất uất ức.
Từ lúc thức dậy mãi đến tận hiện tại, Khương Vọng Thư vẫn chưa hề mở ra màn hình Thang Tư Niên nhắn lại. Bởi vì nàng biết, miễn là vừa mở điện thoại, nhìn thấy Thang Tư Niên nhắn tin qua thì cỗ tức giận trong lòng sẽ tiêu tan không còn thấy tăm hơi bóng dáng.
Là tốt rồi giống như bây giờ, chẳng qua là cảm thấy Thang Tư Niên cuối cùng nói câu nói kia quá oan ức ba ba, Khương Vọng Thư liền không nhịn được bắt đầu trả lời lại cô.
Nàng một bên uống trà, một bên nhắn tin cho Thang Tư Niên. Nói cho bản thân nàng đã dậy, hơn nữa đi công ty rồi, nhân viên trong cửa hàng cũng theo thường lệ gọi thức ăn cho nàng, nàng cũng đã ăn cơm trưa.
---- trả lời xong những này, Khương Vọng Thư tiện tay đem bức ảnh đập xuống gửi cho Thang Tư Niên.
Sau kho nhắn xong, nàng liền nắm điện thoại di động chờ a chờ, chờ thật lâu đều không có thấy Thang Tư Niên trả lời. Khương Vọng Thư liền để điện thoại di động xuống, hai tay nâng giữ ly uống trà ấm, một bên uống một bên ở trong lòng nhổ nước bọt Thang Tư Niên cũng quá bận.
Rõ ràng là học sinh, nhưng so với mình một đi làm còn muốn bận bịu hơn.
Ban ngày ở phòng thí nghiệm đi làm, buổi tối về đến nhà còn phải phiên dịch luận văn. Thứ bảy chủ nhật cơ bản là không có rảnh, ngày nghỉ lễ lại về nhà nên nếu như không phải ở cùng thành phố, hai người căn bản không có thời gian ở chung.
Khương Vọng Thư nghĩ, có một bạn gái làm nghiên cứu khoa học, nàng lại đúng là quá đáng thương.
Nhưng nghĩ lại vừa nghĩ, thật giống cũng không đúng. Cùng so với Tiêu Uyển lúc trước quanh năm đi công tác, Thang Tư Niên đã đem rất nhiều thời gian riêng tư của cô không gian chia cho nàng.
Vòng xã giao của Thang Tư Niên rất nhỏ, hầu như là hạn chế trong trường học cùng trong bệnh viện. Vĩnh viễn không có bạn bè tụ không xong không biết, nói không hết điện thoại. Mỗi ngày đi sớm về trễ, cần cần khẩn khẩn, cùng Thang Tư Niên ở cùng một chỗ làm Khương Vọng Thư có loại cảm giác yên ổn chưa bao giờ trải nghiệm qua.
Thang Tư Niên còn cần kiệm ở nhà, sẽ quan tâm sẽ đau lòng, sẽ không cùng ngươi nói không thể hay không có có thời gian, quả thực là Tiểu Bảo tàng ở nhà.
Càng không cần phải nói hai người bọn họ ở trên giường ngoài ý muốn lại hợp phách như vậy.
Khương Vọng Thư cảm thấy, cùng với người này, tới tấp ở chung thì có loại cảm giác một giây sau là có thể đi lãnh chứng kết hôn.
Nàng càng là bẻ ngón tay đếm, càng là cảm thấy Thang Tư Niên người này, thực sự là không thể tốt hơn. Chỉ là đáng tiếc thời gian các nàng vừa ở cùng một chỗ không đúng, trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt cũng quay về thời điểm hai người rất bận, vì lẽ đó hiện tại mỗi ngày không gặp mặt liền rất khó nhịn.
Khương Vọng Thư nghĩ, chờ qua một thời gian ngắn, nhiệt độ trong đầu lui một chút, có lẽ là tốt rồi.
Khương Vọng Thư từng ngụm đem nước uống cho tới khi xong, điện thoại nàng đặt ở trên mặt bàn liền vang lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!