......+++.......
Nghe được câu này Khương Vọng Thư, ngẩng đầu nhìn Thang Tư Niên. Nữ hài trẻ tuổi đang cúi đầu nhìn nàng, con mắt sáng lấp lánh.
Mắt Thang Tư Niên là mắt một mí. So với mắt hai mí lưu hành hiện tại thì mắt một mí rất khó khiến người ta cảm thấy đẹp, nhưng Thang Tư Niên lại có một đôi mắt phượng xinh đẹp. Con mắt hẹp dài, khóe mắt chếch lên, xem ra vô cùng có linh khí. Dưới mắt phải của cô còn sinh một nốt ruồi nhỏ đến có thể bỏ qua không tính.
Khương Vọng Thư rất yêu thích đôi mắt của cô, sạch sẽ, trong suốt, tràn ngập cảm giác thiếu niên. Lúc nói chuyện, mặt mày trong lúc đó còn có một loại cảm giác cực kỳ thông minh, tràn ngập trí tuệ.
Khương Vọng Thư yêu thích người thông tuệ, cho nên nàng rất yêu thích Thang Tư Niên. Nàng giơ tay, ôm lấy cổ Thang Tư Niên, hôn lên con mắt của cô. Thang Tư Niên cúi người, thuận thế ngã vào trong lòng nàng, đè lên nàng đồng thời nằm trên ghế sa lông.
Môi lưỡi dây dưa, Thang Tư Niên một tay nâng sau đầu của Khương Vọng Thư, một tay sờ xoạng bên gáy nàng, như đứa nhỏ sinh ra, vội vàng hút vào nơi tiếp xúc đầu tiên có được vui tươi nhất trong cuộc sống.
Rời môi, hai tay Khương Vọng Thư chống đỡ trên vai Thang Tư Niên, nhẹ thở gấp trông như giận hỏi cô: "Tư Niên, em uống rượu?" Thang Tư Niên gật đầu, Khương Vọng Thư ngửa đầu nhìn cô cười, "Làm sao, uống rượu để can đảm bạo dạng a."
Thang Tư Niên có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng đáp đúng. Khương Vọng Thư đưa tay, khoác lên vai của cô nhẹ nhàng nói rằng: "Em không cần căng thẳng như thế, chị sẽ rất nhẹ rất nhẹ..."
Khương Vọng Thư hôn hai gò má của cô một cái, nhẹ nhàng nói rằng: "Còn tiếp tục sao?" Thang Tư Niên nghĩ, đã đến lúc này, làm sao có khả năng kết thúc đây.
Cô từ trong lòng Khương Vọng Thư tránh ra, đưa nàng ôm ngang lên, tỉnh táo nói rằng: "Về phòng trước đi."
Khương Vọng Thư ôm lấy cổ của cô, hai chân trắng nõn tinh tế như có như không sượt qua bắp đùi Thang Tư Niên, "Ừm..."
Thang Tư Niên ôm nàng đi khỏi phòng khách, hai người đem đèn của phòng khách tắt đi. Trong bóng tối, Thang Tư Niên thấp giọng hỏi: "Đi phòng của em, hay là phòng của chị."
Khương Vọng Thư trầm thấp cười, nhấc tay sờ xoạng mặt cô, "Đương nhiên là đi phòng chủ nhà a."
Thang Tư Niên hiểu ý, ôm nàng tiến vào phòng.
Đèn trong phòng mở ra, sau khi vào cửa Thang Tư Niên để Khương Vọng Thư tắt đèn đo. Sau khi cô tiện tay đóng cửa, Thang Tư Niên dựa vào cửa sổ xuyên đang thấu vào một tia ánh đèn, đem Khương Vọng Thư đặt lên giường.
Thang Tư Niên ngồi ở bên giường, duỗi ra ngón tay cái xoa xoa môi Khương Vọng Thư, trái tim trong lồng ngực đập thật nhanh, như là gõ lên một mặt cổ vậy, run rẩy nhúc nhích không ngừng.
Khương Vọng Thư cảm nhận được cô căng thẳng, nắm chặt cổ tay cô ngồi dậy, đem Thang Tư Niên ôm vào trong lòng. Nàng cúi đầu, đem hô hấp thổi vào bên tai Thang Tư Niên, "Tư Niên, không cần sợ hãi, tất cả giao cho chị là tốt rồi?"
Thang Tư Niên chấn kinh, phản xạ có điều kiện đem Khương Vọng Thư đè xuống giường. Cô thuận thế ngồi quỳ chân trên người Khương Vọng Thư, một tay trói lại hai cổ tay của Khương Vọng Thư, từ trên cao xuống mà nhìn xuống nàng.
Trong phòng là bóng tối, Khương Vọng Thư ngửa đầu, không thấy rõ mặt Thang Tư Niên: "Tư Niên?"
Thang Tư Niên nắm lấy tay nàng, âm thanh run rẩy nói: "Hay là để em đến đi chị à." Khương Vọng Thư giẫy giụa cánh tay, nỗ lực phản kháng, ngữ khí bất mãn hết sức: "Không muốn, hơn nữa là lần đầu của em a ~ để chị dạy em có được hay không?"
Khương Vọng Thư ngẩng đầu, dùng gò má sượt sượt cánh tay của Thang Tư Niên. Thang Tư Niên không hề bị lay động, "Em cũng không muốn. Hơn nữa em hiểu rồi."
Khương Vọng Thư tuy rằng rất ít nằm dưới, nhưng Thang Tư Niên cũng nói như vậy, nàng cũng chỉ đành đáp ứng đối phương. Nàng bị Thang Tư Niên nhíu mày không cách nào phản kháng, nhận mệnh bên dưới nhỏ hơi nhỏ giọng nói: "Vậy được đi... Vậy em phải nhẹ nhàng..."
Thang Tư Niên gật đầu, "Em sẽ nhẹ nhàng."
Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng hôn. Như là làm gió ôn nhu nhất, tối nhu hòa nước, từ đỉnh đầu bắt đầu, từ từ bao vây lấy toàn thân Khương Vọng Thư.
Lại như là đứa nhỏ kiên trì, ở một ngày mùa hè đem từng lớp kem yêu mến nhất từng lớp từng lóp xé ra, dùng đầu lưỡi liếʍ ɭáρ lớp chocolate cao nhất. Chocolate vui vẻ dưới đầu lưỡi hòa tan, với nhiệt độ nóng bỏng chói chang ngày mùa hè, hóa thành nước mềm mại. Đứa nhỏ từng lần từng lần một mà đem nước tích liếʍ ɭáρ sạch sẽ, đem kem từ từ hòa tan từng chút không chừa lại mà nuốt vào trong bụng.
Kem này tựa hồ là đồ ăn ngon nhất cô từng ăn qua, thế là đứa nhỏ có lòng tốt nóng lòng chia sẻ. Là nhìn đến chị mình từ ngoài trở về, trên trán nhuộm mồ hôi nên cô đem kem chính mình ăn qua chia sẻ cho đối phương.
Trao đổi đồ ăn, đứa nhỏ nghịch ngợm còn hỏi: "Chị ăn ngon không?"
Bị đối phương đẩy vào tuyệt cảnh Khương Vọng Thư vội vàng hít không khí chung quanh, phải một hồi lâu mới nói nói: "Em làm sao, làm sao biết như vậy..."
Thở hổn hển một hồi, Khương Vọng Thư khó có thể tin hỏi: "Đúng là lần đầu tiên của em?"
Thang Tư Niên gật gù, không chút nghĩ ngợi nói, "Đại khái là chính em tập rất nhiều thứ, chị còn có thể tiếp tục sao?" Khương Vọng Thư lập tức xua tay, thỉnh cầu đình chiến, "Ngừng lại.... Các loại một hồi, chờ một chút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!