Trong bệnh viện khắp nơi tràn ngập mùi thuốc sát trùng, Khương Vọng Thư rất không thích nhưng vẫn là theo Thang Tư Niên thừa dịp trong thang máy ở thêm chút. Nàng vẫn muốn cùng nắm tay Thang Tư Niên, nhưng tay Thang Tư Niên chưa có tác dụng của thuốc khử trùng rửa sạch sẽ, liền vẫn không dám đụng vào nàng.
Chờ đến Thang Tư Niên trở lại phòng thí nghiệm rửa sạch tay, cởϊ áσ blouse ra, sau đó ra ngoài mới đưa tay nắm chặt nàng. Hai tay nắm lấy, trên mặt Khương Vọng Thư gợi lên nụ cười. Thang Tư Niên rất vui vẻ, dắt nàng đi ra ngoài, còn hỏi nói: "Chị Vọng Thư muốn ăn cái gì?"
Khương Vọng Thư hỏi nàng: "Ăn cơm Tây? Tư Niên biết chiên bò bít tết không?" Thang Tư Niên trả lời: "Biết a, chỉ là có thể sẽ không ăn ngon lắm, bởi vì em không có bao nhiêu kinh nghiệm, lúc ở nhà từng làm hai, ba lần cho chị em."
"Chị Vọng Thư muốn ăn ngon, phỏng chừng còn phải đi nhà hàng kiểu Tây mới được."
Khương Vọng Thư nghĩ: "Ngày hôm nay chị không muốn đi ăn ngoài, chỉ muốn ăn gì đó em làm." Thang Tư Niên đáp một tiếng được, liền quyết định bữa tối như vậy.
Hai người đi tới bãi xe của bệnh viện, Khương Vọng Thư nói tự mình lái xe, nên để Thang Tư Niên ngồi vào ghế phụ. Thang Tư Niên ngoan ngoãn ngồi xuống, sau khi Khương Vọng Thư đến chỗ lái xe gài giây an toàn mới đem đồng hồ đeo tay vừa mua tặng cho Thang Tư Niên: "Đáp lễ, cầm."
Thang Tư Niên hai tay nhận quà, thụ sủng kinh nhược mà nhìn Khương Vọng Thư, "Chị vừa rồi không có về nhà mà đi mua quà cho em?"
Khương Vọng Thư gật gù, vui vẻ nói rằng: "Lựa một hồi lâu mới chọn được, nhanh mang lên, nhìn xem có thích hợp không." Thang Tư Niên gật gù, trong đôi mắt đều là ý cười không giấu được.
Cô mở hộp ra, đem đồng hồ đeo tay bên trong lấy ra. Đây là đồng hồ cơ nhẹ nhất, mặt đồng hồ màu lam sậm sấn kim chỉ nam màu xám bạc cùng số khắc, phối hợp dây đồng hồ màu đen xem ra có loại quý khí phục cổ.
Thang Tư Niên nở nụ cười, "Đồng hồ này... Xem ra khá cao cấp a..."
Ánh mắt Khương Vọng Thư mong đợi một hồi chuyển thành thất lạc, ba ba hỏi cô: "Em không thích sao?" Thang Tư Niên lắc đầu một cái, nhìn nàng nói rằng: "Không phải, em rất thích. Chẳng qua là cảm thấy trong phòng thí nghiệm không thể đeo đồng hồ nên có chút đáng tiếc."
Vẻ mặt Khương Vọng Thư hòa hoãn, đưa tay tiếp nhận quà của Thang Tư Niên, "Được, để chị giúp em đeo lên trước. Ở trong phòng thí nghiệm không thể đeo thì bình thường vẫn có thể đeo a, kiểu dáng này cùng rất nhiều quần áo của em có thể phối hợp."
Đầu ngón tay nàng lành lạnh sát qua cánh tay Thang Tư Niên, tỉ mỉ mà đem dây đồng hồ đeo lên cho cô, "Lúc em tiến vào phòng thí nghiệm, đem đồng hồ bỏ vào trong túi là được."
Sau khi Khương Vọng Thư đeo đồng hồ cho cô xong, hai tay khoát lên trên đầu gối cô, ngửa đầu hỏi cô: "Đeo chặt quá không?"
Thang Tư Niên lắc đầu một cái, hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn nàng.
Khương Vọng Thư bị cô nhìn không được tự nhiên, nhẹ nhàng cắn vào bờ môi mình, "Vậy chúng ta liền quay lại nha?"
Thang Tư Niên lại lắc đầu, Khương Vọng Thư liền nhỏ nhỏ giọng nói: "Không trở về đi làm à?"
Thang Tư Niên đưa tay, đưa nàng ôm vào trong ngực, một tay nâng sau gáy của nàng, một tay ôm lấy eo nàng, rất nhanh sẽ dùng hành động nói cho Khương Vọng Thư biết bản thân mình muốn làm gì.
Cô như là một con tiểu Cẩu, liếm mặt cùng bờ môi Khương Vọng Thư, sau đó nhẹ nhàng đi xuống di chuyển, rốt cục cắn tới nốt ruồi son bên gáy của Khương Vọng Thư.
Khương Vọng Thư hơi ngửa đầu, nhẹ tê một tiếng, hai tay để ở trên vai tiểu Cẩu, ánh lên nước mắt ở liễm diễm khóe mắt.
Quá một hồi lâu, nàng mới thở hổn hển đẩy Thang Tư Niên trước người ra. Thang Tư Niên thật xấu hổ cười cười, đưa tay thay nàng đem áo sơ mi mở rộng nghiêm túc chụp lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn như là tôm hùm bị chưng đỏ không ra dáng.
Khương Vọng Thư hai tay khoát lên trên vai cô, đưa tay nắm lấy lỗ tai cô nói rằng: "Em là tiểu Cẩu sao? Sao lại cắn người như thế."
Thang Tư Niên nhẹ nhàng lầm bầm, "Xin lỗi..." Nói xong, coi ngẩng đầu, nhìn Khương Vọng Thư, cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "Chị, em cắn chị bị thương sao?"
Khương Vọng Thư cười khúc khích, lắc đầu một cái, "Cũng không có, thế nhưng không biết có lưu dấu hay không..."
"Nếu như có thể, vẫn là không muốn ở nơi sẽ dễ bị nhìn thấy mà lưu lại dấu vết, được không?" Hai tay ôm lấy cổ Thang Tư Niên, lắc lắc, "Đáp ứng chị đi, có được hay không?"
Thang Tư Niên gật đầu: "Em hiểu mà, lần sau nhất định sẽ sự chú ý tới." Hai người lại ôm cùng một chỗ một hồi lâu, Khương Vọng Thư mới đem Thang Tư Niên nới lỏng ra, lái xe đi siêu thị.
Trong quá trình lựa chọn nguyên liệu nấu ăn, Khương Vọng Thư nói tới chuyện hôm nay ở trung tâm thương mại.
"Kỳ thật ngày hôm nay lúc đi trung tâm thương mại lựa đồng hồ cho em chị đã gặp phải một kẻ siêu cấp đáng ghét." Khương Vọng Thư đi theo bên cạnh Thang Tư Niên, nhìn cô chọn nguyên liệu món ăn, dùng ngữ khí bình tĩnh nói.
Thang Tư Niên hơi kinh ngạc, "Chị cũng sẽ ghét một người sao?"
Khương Vọng Thư nhìn cô một cái, nhẹ nhàng nói rằng: "Chị lại không phải thánh nhân, người nào cũng sẽ thích, đương nhiên cũng sẽ có thấy người nào đó đáng ghét a."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!