Khương Vọng Thư hành động rất nhanh, sau khi nói câu nói này, liền bắt đầu tìm điện thoại đặt trước quán ăn, hoàn toàn không thầy được vẻ cụt hứng tối hôm qua. Nàng mặc áo ngủ tơ tằm thắt lưng ngồi ở trên sô pha, một tay dùng ngón tay bấm điện thoại, một tay dùng ngón tay cái đặt ở bên môi khẽ cắn, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Thang Tư Niên ngồi ở đối diện nàng, nhìn tóc suôn dài của nàng buông xuống ở đầu vai là mười phần tuỳ ý.
Khương Vọng Thư cắn ngón tay nhìn một hồi lâu, ngẩng đầu nhìn hướng về Thang Tư Niên, mở miệng hỏi cô: "Quán Thiên Hương đường Thiên Nhuận Tư Niên đi qua chưa? Nơi đó rất tốt nha, nhưng mà lái xe hơn một tiếng mới đến. Một nơi gần hơn thì còn có một nhà hàng tại Viễn Đông, lái xe chỉ là mười phút chỉ là là chỗ đỗ xe có chút khó tìm. Lần trước chị và chị gái em lái đến hơn mười phút cũng chưa dừng được xe."
"Tư Niên cảm thấy đi bên nào tốt hơn?"
Thang Tư Niên hoàn hồn, quay lại bình thản nên có: "Em sao cũng được."
Khương Vọng Thư nghe cô nói như vậy, rất nghiêm túc nói rằng: "Không nên trả lời như vậy là rồi, tốt tốt chọn một cái."
Thang Tư Niên không thể làm gì khác hơn là đáp: "Vậy thì đi Tiên Hương đi. Xa một chút không sao, em lái xe là được." Cô quyết định, Khương Vọng Thư liền vui vẻ đặt bàn trước. Sau khi làm hết xong xuôi, Khương Vọng Thư để điện thoại ném ở một bên, chậm rãi xoay người: "A, chị đói rồi, chúng ta đi ăn điểm tâm đi."
Nàng nói liền đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng hướng bàn ăn trong bếp đi đến, "Tư Niên ngày hôm nay làm món gì ăn ngon đây?"
Thang Tư Niên cùng ở sau lưng nàng, nhìn da thị trắng tuyết lộ ra giữa những sợi tóc đen của nàng, nhẹ nhàng trả lời: "Cũng không có cái gì, chính là cháo tham đạm cho buổi sáng." Hai chị gái tối hôm qua đều uống nhiều rồi, sáng sớm nên ăn chút đồ thanh đạm.
Thang Tư Niên vừa nói, một bên lấy bát múc cho Khương Vọng Thư thêm một chén cháo nữa đặt ở trước mặt nàng. Khương Vọng Thư ngồi xuống, tự nhiên nhận chén cháo Thang Tư Niên đưa tới rồi nói tiếng cám ơn, "Tư Niên thực sự là em gái độc lập a, chị cũng rất muốn có em gái như em như vậy."
"Chị em nói, sau khi em trở về nghỉ ngơi cậu ấy mỗi ngày đều có bữa sáng ăn." Khương Vọng Thư múc một muỗng cháo đưa về trong miệng, nhỏ hơi nhỏ giọng nói: "Chị cũng muốn có người làm bữa sáng cho mình a."
Thang Tư Niên nghe xong cười cười, không có nói tiếp, trầm mặc múc cho bản thân một chén cháo rồi lôi cái ghế ngồi ở đối diện Khương Vọng Thư.
Khương Vọng Thư lấy đũa gắp một miếng thịt thanh tiêu, thả vào trong miệng, tán dương: "Thật ngon."
Từ Thang Tư Niên bắt đầu biết cô, liền biết Khương Vọng Thư là người rất cổ vũ người khác. Cô còn nhớ chính mình mới vừa học làm cơm, lúc đó gia vị cũng không phân rõ lắm, Khương Vọng Thư liền ăn qua món cô làm, đồng thời cũng là dùng vẻ mặt như thế nói một câu ăn ngon. Cho dù đối với việc nàng khen đã miễn dịch, nhưng nghe được câu này thì Thang Tư Niên vẫn còn có chút cao hứng. Thang Tư Niên cụp mắt, nụ cười tại trên mặt cô chợt lóe lên.
Khương Vọng Thư là bạn học sơ trung của Thang Thuấn Hoa, hai người thời sơ trung quan hệ cực kỳ tốt. Khi đó mỗi khi đến ngày nghỉ lễ, Thang Thuấn Hoa đều sẽ theo Khương Vọng Thư ra ngoài chơi chơi.
Thang Thuấn Hoa từ nhỏ hoạt bát cởi mở, xưa nay bên cạnh đều không thiếu bạn. Lúc nhỏ, Thang Tư Niên hay nhìn thấy có đủ loại chị gái tìm đến chị của chính mình chơi. Năm Thang Tư Niên mười một tuổi ấy, Thang Thuấn Hoa mười lăm tuổi vừa vặn tốt nghiệp trung học hạng nhất, rồi cùng một nhóm bạn hẹn cẩn thận đi ra ngoại ô leo núi, đồng thời ngủ lại một đêm.
Thang Tư Niên nhớ mang máng vào hôm sáng sớm đó, cô nhìn chị vội vội vàng vàng ra cửa còn quên đem theo thuốc say xe đã chuẩn bị trước, cô đã theo trên bước chân chị, đem thuốc say xe đưa tới.
Thang Tư Niên một bên kêu tên chị, một bên đuổi theo nàng ra tới cửa, mới hoang mang kêu chị mình dừng. Cô dừng bước lại, muốn đem thuốc say xe giao cho chị mình, liền nhìn thấy Khương Vọng Thư đứng bên cạnh chị mình.
Khương Vọng Thư ăn mặc áo đầm trắng, đứng trước xe con màu đen, cười với cô đến mày cong cong, "Em chính là Bánh Trôi đi... chị là bạn của chị em nha, gọi là Khương Vọng Thư."
Đứa nhỏ mười một tuổi bị nụ cười của chị gái mê hoặc, trong phút chốc không ngừng biết như thế nào cho phải. Chỉ chậm chập đáp một tiếng "Chị khoẻ." Sau đó dùng lực mà đưa thuốc say xe mang theo bên trong tay mình nhét vào trong tay chị gái mình, xong rồi vội vàng xoay người rời khỏi.
Lúc đi, Thang Tư Niên tựa hồ mơ hồ nghe được cái chị có vẻ rất đẹp đang hỏi cái gì "Có phải là bị em gái cậu chán ghét hông". Thang Thuấn Hoa rất vui vẻ giải thích, nói là "Bánh Trôi khá là sợ người lạ, cậu gọi nó Bánh Trôi nàng khẳng định là thẹn thùng mới chạy đi rồi."
Chờ sau khi Thang Thuấn Hoa lên cao trung, Thang Tư Niên liền rất hay thấy chị xinh đẹp ở tại trong nhà mình, nhưng nhưng cũng không còn nghe được chị gọi mình Bánh Trôi.
Gia cảnh của Khương Vọng Thư giàu có, là bạch phú mỹ* trăm phần trăm không hơn không kém, năng lực học tập cũng rất mạnh. Thang Tư Niên vào lúc học lớp 7 thì bởi vì vấn đề tính cách, gặp một cái chuyện không vui đã khiến thành tích xuống dốc không phanh. Vừa vặn lúc đó các chị mới vừa thi đại học xong, liền bù đắp cho cô toàn bộ kỳ nghỉ khoá thứ nhất.
(*Bạch Phú Mỹ '': Bạch (trắng trẻo), Phú (giàu có), Mỹ (xinh đẹp). Đây là mẫu hình lý tưởng mà các cô gái đều muốn hướng đến.)
Nhưng sau đó Khương Vọng Thư cùng Thang Thuấn Hoa đi trường ở nơi khác học, liên hệ giữa Thang Tư Niên cùng nàng ít đi rất nhiều. Mãi đến tận sau khi hai người tốt nghiệp quay về làm việc thì Thang Tư Niên mới tiếp tục lặp lại liên hệ cùng đối phương.
Thang Thuấn Hoa cùng Khương Vọng Thư tốt nghiệp cùng nơi, sau khi tốt nghiệp một người làm biên kịch truyền hình, một người ở thành phố này mở cửa hàng áo cưới, làm nhà thiết kế áo cưới. Vừa bắt đầu hai người làm việc đều rất khổ cực, phấn đấu mấy năm sau, mới có dư giả, ba năm sau thì tụ lại, thế là Thang Tư Niên lại nhiều lần nhìn thấy Khương Vọng Thư ra vào nhà mình.
Thường xuyên qua lại, Khương Vọng Thư cùng Thang Tư Niên cũng quen càng thêm quen, cũng hoàn toàn đem đối phương xem như em gái của chính mình.
Hết thẩy tựa như gia trưởng vậy, Khương Vọng Thư nói chuyện phiếm đến một nửa đã cùng Thang Tư Niên tán gẫu đến trên chuyện học tập của cô. Cái miệng nhỏ của nàng uống cháo, hững hờ mở miệng: "Chị nghe chị em nói, học kỳ sau thăng nghiên cứu năm hai nên phải thường trú bên phía bệnh viện hả, có phải là vẫn có thể về nhà ở?"
Thang Tư Niên học đại học chính quy y khoa bản địa khoa khoang miệng, được trường cử đi học nghiên cứu trường học viện nghiên cứu, bây giờ vừa vặn đã đến kỳ nghiên cứu sau.
Thang Tư Niên cách nơi học 2 tiếng rưỡi lái xe từ nhà, cho nên bình thường cô đều ở ở ký túc xá trường học, chỉ có cuối tuần mới sẽ về nhà. Thang Thuấn Hoa bình thường đều ở nhà viết kịch bản còn cha mẹ lại quanh năm đi du lịch bên ngoài, thường xuyên đói bụng không ai quản ăn cơm vì lẽ đó đặc biệt chờ mong thời điểm Thang Tư Niên đi bệnh viện để nghiên cứu kỳ hai làm tiền đề có thể ở nhà, cùng nàng sinh hoạt chung.
Thang Tư Niên nghe được Khương Vọng Thư hỏi một câu, lắc đầu một cái: "Không về nhà được, thầy cùng phòng thí nghiệm ở khu bệnh viện, cách nhà em chỉ nửa giờ chạy xe đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!