Chương 19: (Vô Đề)

Khương Vọng Thư cảm thấy bản lĩnh không thầy tự hiểu của Thang Tư Niên thật sự là quá mạnh mẽ, mỗi một câu nói đều là lời ngon tiếng ngọt. Nàng giơ tay, nắm lấy lỗ tai Thang Tư Niên, hỏi: "Chị của em khi còn bé có phải là đút quá nhiều đường cho em không, nói chuyện làm sao đều ngọt như vậy đây?"

Thang Tư Niên nghe, thật xấu hổ cười cười, "Vậy chị thích nghe không?"

Khương Vọng Thư trả lời: "Thích. Chị chính là loại cô gái phiền phức đó, rất thích nghe lời ngon tiếng ngọt." Nàng ôm lấy cổ Thang Tư Niên, kéo cô đến trước người, cười híp mắt nói: "Sau này nói nhiều một chút, chị thích nghe."

Thang Tư Niên gật gù, đáp một tiếng được. Cô nới lỏng ôm ấp ra, cùng Khương Vọng Thư nói rằng: "Vậy chúng ta trước tiên lái xe quay về?"

Khương Vọng Thư nói tiếng được, Thang Tư Niên lúc này mới mở máy xe rời khỏi bãi đậu xe. Trên đường lái xe đi tới bệnh viện, Khương Vọng Thư vài lần cân nhắc, mới cùng Thang Tư Niên nói rằng: "Tư Niên, em mua quà cho chị, chị là rất vui vẻ, nhưng sau này tặng hoa cho chị là tốt rồi, không cần mua quà quý trọng như vậy."

Thang Tư Niên không ngu ngốc, tự nhiên rõ ràng Khương Vọng Thư cũng không phải không thích quà mình đưa, chẳng qua là cảm thấy mình vẫn là một học sinh, không thể tiêu sài như thế mà thôi. Thang Tư Niên nghĩ rõ ràng, rồi cùng Khương Vọng Thư nói rằng: "Kỳ thật... Thời gian học nghiệp mấy năm trước vẫn không có bận bịu như gậy, em từng làm không ít kiêm chức, tích góp được chút tiền."

"Còn có một chút học bổng." Cô nói, quay đầu nhìn Khương Vọng Thư, "Vì lẽ đó một ít qua nho nhỏ, em vẫn có thể."

Cô giải thích cùng Khương Vọng Thư rằng quà hay hoa cô mua đều không phụ thuộc vào tiền tiêu chị mình cho, mà là chính mình tự làm ra. Khương Vọng Thư đưa tay đặt ở trước bụng, hai tay ngón tay cái quấn quýt, đi vòng một hồi lâu mới gật đầu đáp: "Ừm, chị biết rồi."

Thang Tư Niên cười cười, do dự một hồi, liền hỏi: "Một hồi sau khi em đi phòng thí nghiệm, chị Vọng Thư phải đi nơi nào? Hay là về cửa hàng, hay là trực tiếp về nhà?"

Khương Vọng Thư thở dài, rất chăm chú mà nhìn cô: "Em thật sự phải về bệnh viện?"

Thang Tư Niên chuyện đương nhiên ừ một tiếng: "Ngày hôm nay đến phiên em quét dọn, nhất định phải đi, không thể để cho cho đàn chị giúp thay."

Khương Vọng Thư rất thất vọng ồ một tiếng, tiếp theo ôm trước ngực lại rất thờ ơ nói rằng: "Được thôi, vậy em đi đi."

Trong lòng Thang Tư Niên là muốn bồi nàng, nhưng cũng biết mình xác thực không đi được chỉ cẩn thận từng li từng tí một hỏi lại một câu: "Vậy chị một hồi đến cùng đi đâu?"

Khương Vọng Thư trả lời: "Về nhà ngủ... Ngày hôm qua cùng chị em uống nhiều rồi nên cũng thiếu ngủ, đương nhiên phải trở về ngủ bù a."

"Ồ..." Thang Tư Niên gật gù, trên mặt treo nụ cười, rất rõ ràng là có tin mừng. Cô muốn, đêm nay có thể nhìn thấy Khương Vọng Thư.

Bởi vì Khương Vọng Thư nói phải về nhà, Thang Tư Niên liền dự định trước tiên đưa nàng trở lại. Khương Vọng Thư lại không có đồng ý chuyện này, trái lại để Thang Tư Niên trước tiên lái xe đến bệnh viện, chính mình một hồi lại về nhà.

Thang Tư Niên rất nghe lời, liền lái xe quay lại cái ở trạm xe bus bệnh viện dừng lại. Trước khi xuống xe Thang Tư Niên do dự một hồi, nói liên miên cằn nhằn để Khương Vọng Thư lái xe chú ý an toàn, sau khi trở về nghỉ ngơi thật tốt.

Khương Vọng Thư không chịu được, đem cô ôm tới, nâng mặt cô hôn một cái: "Được rồi, chị biết rồi, em hết bận thì sớm một chút về nhà!"

Son môi ở trên mặt Thang Tư Niên lưu lại dấu nhàn nhạt, Khương Vọng Thư giơ tay thay cô xoa xoa. Thang Tư Niên rất thật xấu hổ, vuốt hai gò má của chính mình gật đầu. Hai người ở trên xe lại chán ngán một hồi, Thang Tư Niên lúc này mới xuống xe rồi đi tới bệnh viện phòng thí nghiệm.

Tại Thang Tư Niên sau khi rời đi, Khương Vọng Thư cũng không có trực tiếp lái xe về nhà, mà là quay đầu xe đi đến trung tâm thương mại gần đó.

Một mình nàng ở khu đồng hồ tầng hai đi dạo một vòng, chọn tới chọn lui cuối cùng cũng coi như chọn được đồng hồ đeo tay thích hợp nhất với Thang Tư Niên. Nàng để nhân viên đưa đồng hồ đeo tay lấy xuống, chuẩn bị đặt đồng hồ ở trên tay đeo tay thử một chút thì chợt nghe phía sau có người đang gọi nàng.

"Vọng Thư..."

Khương Vọng Thư quay đầu, liếc mắt liền thấy Chương Tử Sơ đứng ở nơi cách đó không xa, mang theo ánh mắt mong đợi nhìn chính mình. Thấy Khương Vọng Thư nhìn sang, Chương Tử Sơ tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, hướng Khương Vọng Thư đi tới, "Quả nhiên là em."

Khương Vọng Thư thấy là cô ta, không mặn không nhạt đáp một tiếng này. Tiếp theo đưa tay ra ý muốn lấy đồng hồ xuống, giao cho nhân viên gói lại cho nàng.

"Hay là nói, em muốn tặng quà? Tặng cho Tiêu Uyển mà nói thì đồng hồ phong cách này cũng không quá thích hợp với cô ấy đi."

Khương Vọng Thư cũng không muốn phản ứng lại, bởi vậy một câu cũng không có nói. Thái độ nàng lãnh đạm cũng không có để Chương Tử Sơ cảm thấy lúng túng, nhìn thấy Khương Vọng Thư như vậy, Chương Tử Sơ trái lại nở nụ cười, "Tốt xấu cũng là người yêu cũ, em cũng không cần phải lạnh nhạt như thế đi."

Khương Vọng Thư nghe được câu này, rốt cục quay đầu nhìn cô ta một cái, cười lạnh một tiếng, giễu cợt nói: "Cô không thể có một chút tự mình biết mình sao? Mỗi lần nhìn thấy cô, tôi đối với chuyện bản thân mình được hàm dưỡng rất cao liền phi thường đáng tiếc."

"Giờ khắc này tôi có thể ôn hòa nhã nhặn đứng trước mặt cô cùng cô trò chuyện như vậy mà không chửi ầm lên hoặc là ra tay đánh nhau với cô, chỉ có thể cảm tạ tôi được giáo dục để trở thành một người văn minh."

Khương Vọng Thư dừng một chút, bổ sung một câu nói: "Còn có thời gian mài giũa, nó để tôi tha thứ rất nhiều thứ."

"Vì lẽ đó Chương nữ sĩ, nếu như cô có đủ thức thời mà nói, hiện tại mời cách xa tôi trăm mét. Cô và tôi nước sông không phạm nước giếng, không liên quan tới nhau, cảm tạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!