Xưng hô là chuyện cái rất thú vị, quan hệ giữa người và người, đại đa số thời điểm chính là từ trên xưng hô hiện ra mức độ.
Ở trong ấn tượng của Thang Tư Niên, Khương Vọng Thư chưa bao giờ kêu tên mình như thế. Nàng sẽ không kêu nhũ danh của mình như Thang mà lúc nào cũng kêu Tư Niên Tư Niên, kêu như này nghe tới xác thật là rất thân mật nhưng đây là xưng hô giữ chị với em gái thôi. Không gần không xa, vừa phù hợp.
Nhưng là xưng hô tên đầy đủ liền hoàn toàn khác nhau. Trong những người vây quanh thế giới của Thang Tư Niên chỉ có lúc đi học bị giảng viên điểm dan cùng với bạn mới quen mới gọi tên đầy đủ của cô, những người còn lại đều giống Khương Vọng Thư gọi cô "Tư Niên", cho tới khi thầy giáo thân hơn thì gọi cô "Tiểu Thang" .
Những cách gọi này, trong vòng quan hệ của Thang Tư Niên thì rất phù hợp với quan hệ của cô cùng họ. Nhưng lúc này, Khương Vọng Thư lại đột nhiên kêu tên mà xưa nay nàng không kêu cô, này tựa hồ là đánh vỡ giữa quan hệ vốn có khi trước của hai người.
Ba chữ "Thang Tư Niên" này nghe tới quá toàn diện, chỉ có rất xa lạ, hoặc là người rất quen thuộc mới sẽ kêu cô như vậy. Khương Vọng Thư đối với Thang Tư Niên tự nhiên không phải xa lạ, vì lẽ đó Thang Tư Niên ở trong giọng nói của nàng nghe ra một ý vị làm nũng.
Từ cách gọi này bắt đầu, Thang Tư Niên không còn lại em gái của bạn tốt nữa, mà là người có thể đứng đối diện nàng nói chuyện ngang hàng.
Loại chuyển biến này làm Thang Tư Niên cảm thấy kinh hỉ, thế là cô đưa tay, hai tay nâng khuôn mặt Khương Vọng Thư, cúi đầu ôn nhu hỏi nàng: "Chị muốn em nói cái gì?"
Lúc nói ra câu nói này, tai nhọn của Thang Tư Niên nhiễm một mảnh ửng đỏ. Cảm nhận được vành tai tản mát ra độ nóng, Thang Tư Niên biết cô đang mặt đỏ. Thế nhưng không sao, cứ việc ngượng ngùng, cô vẫn là sẽ chọn dũng cảm.
Khương Vọng Thư ngẩng đầu lên, tầm mắt tại trên mặt của cô nhìn nhìn, nỗ lực tìm kiếm một tia dấu vết thẹn thùng của người trẻ tuổi. Sau khi nàng toại nguyện tìm được, nàng giơ tay lên ôm lấy sau cổ của Thang Tư Niên, kéo cô xuống: "Em liền vào ban ngày không nói lời trong lòng, không dám nói với chị."
Thang Tư Niên thuận theo cúi đầu, dán sát vào môi nàng: "Được..."
"Khương Vọng Thư, em yêu chị."
Mười giờ sáng ánh mặt trời chiếu sáng rèm cửa sổ, dùng ánh sáng cực nóng rọi sáng phòng khách rộng rãi.
Khương Vọng Thư nằm bên trên sô pha bên trong, ngước đầu liếm môi đối phương vài cái. Không có bao lâu nàng liền buông tay ra, từ giữa ràng buộc của Thang Tư Niên trốn ra, ho nhẹ một tiếng nói rằng: "Cổ của chị rất đau nha..."
Thang Tư Niên liền đưa tay, lòng bàn tay kề sát ở trên cổ nàng xoa xoa, hỏi nàng: "Chị đói bụng không? Nếu như đầu không tiếp tục đau nữa thì em đi làm bữa sáng được không?"
Khương Vọng Thư ôm đầu gối chính nằm bên trong tại sô pha, lắc đầu một cái lại gật gù một cái, như đứa nhỏ đặc biệt ngoan ngoãn, Thang Tư Niên bỗng nhiên liền hiểu tại sao chị mình lúc nào cũng đau Khương Vọng Thư như vậy.
Thang Tư Niên di chuyển một bước, đi tới bên cạnh Khương Vọng Thư, cúi người hỏi nàng: "Chị để em ôm một hồi, ôm em một hồi em liền đi làm cơm có được hay không?"
Khương Vọng Thư ngẩng đầu nhìn cô, gật gù. Thang Tư Niên liền đưa tay, đưa nàng ôm vào trong ngực, tay rơi vào trên phía sau gáy của nàng, cẩn thận che chở nàng.
Khương Vọng Thư nằm nhoài trên bả vai cô, trên mặt mang theo ý cười, giơ tay xoa đầu Thang Tư Niên, như là sờ tiểu Cẩu xoa nhẹ lại vò như thế, "Tư Niên em thật sự rất ngoan nha."
Thang Tư Niên sượt sượt gò má của nàng, hỏi nàng: "Vậy chị thích không?"
Khương Vọng Thư gật đầu: "Là yêu."
Thang Tư Niên liền rất vui vẻ, cô hơi hơi dùng sức ôm chặt Khương Vọng Thư, ngửi hương tóc của nàng rồi hỏi nàng: "Chuyện tối hôm qua kia, chị sẽ sẽ không cảm thấy em có chút quá qua loa sao?"
Cô có chút bận tâm, bởi vì đó là một lời tỏ tình rất nhiều tỳ vết, nếu như cô có thể khắc chế chính mình có lẽ cô có thể làm được càng tốt hơn. Khương Vọng Thư nghe xong liền cười, tựa ở bên tai cô nhẹ nhàng thổ khí: "Nếu như em là qua loa, vậy chị là cái gì?"
"Ngả ngớn sao?" Khương Vọng Thư ngẫm lại cảm thấy không đúng, "Cũng không phải, vậy thì là tùy tiện."
"Tùy tùy tiện tiện liền đáp ứng em rồi, có phải là để em thích xem lên rất ngả ngớn a?" Khương Vọng Thư vỗ sống lưng cô, kiên nhẫn nói rằng: "Nếu như tối hôm qua cái đó là phương thức, để em cảm thấy em đối với chị không đủ trịnh trọng, vậy chính vấn đề là chị."
"Chị rất thích, biểu hiện tối hôm qua của em." Khương Vọng Thư ôm chặt cô, an ủi: "Nếu như không phải tối hôm qua em trịnh trọng vậy, có thể chị phải chậm một chút mới có thể đáp ứng em nha."
Thang Tư Niên nghe đến đó, trên tay dùng chút sức mạnh. Nhận ra được điểm này, Khương Vọng Thư nói rằng: "Chị là người rất tùy tâm mà, cảm giác nói cho chị, chị yêu thích em, ở trong nháy mắt đó chị là muốn cùng một chỗ với em, vậy thì cùng em xác định quan hệ."
"Em yêu chị, chị yêu thích em, vậy chúng ta liền ở cùng nhau a."
Khương Vọng Thư nói tới chỗ này, nới lỏng Thang Tư Niên ra, giơ tay nâng mặt Thang Tư Niên lên, hơi hơi dùng sức đưa ép mặt cô thành bánh bao nhỏ, cau mày nói: "Em không nên nghĩ nhiều như thế, ngày hôm nay là ngày thứ nhất chúng ta bắt đầu, em muốn làm gì cho chị ăn a Thang Tư Niên."
Thang Tư Niên nghe được nàng yêu thích, cả người đều nhẹ mau đứng lên, lông mày đuôi mắt đều là không giấu được sắc mặt vui mừng. Cái mặt cô sưng sưng lên cười cười, hỏi nàng: "Vậy chị muốn ăn cái gì?"
Khương Vọng Thư liền rất kinh ngạc: "Tại sao phải là chị muốn a, đương nhiên là em làm cái gì thì chị ăn cái đó rồi, chị đã nói ta rất không kén."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!