Lúc Thang Tư Niên từ phòng bếp đem cái ly đi ra, còn thuận tiện đem ngọn nến hương huân đã mua trong siêu thị lại đây. Thang Thuấn Hoa thấy cô nhấc theo túi, liền hỏi cô bên trong là cái gì. Thang Tư Niên hồi đáp: "Không phải chị nói muốn bữa tối ánh nến sao? Em liền mua nến đem về."
Thang Thuấn Hoa siêu cấp hài lòng, "Vậy chúng ta đem đèn tắt hết sau đó thắp nến đi." Nói làm liền làm, nàng lập tức liền chỉ huy Thang Tư Niên đem tất cả đèn trong nhà đều tắt hết.
Trong thời gian ngắn, căn phòng chỉ còn dư lại một màu đen kịt. Thành thị náo động cùng đèn từ phương xa đưa vào trong phòng khách đang tối, Thang Thuấn Hoa ngồi sát cùng một chỗ với Thang Tư Niên, nhìn cô dùng cái bật lửa thắp sáng ngọn nến thứ nhất.
"Oa, thật là đẹp a..." Thang Thuấn Hoa nhìn chằm chằm không chớp mắt, nhìn nến sáng lên ở trên ly lam thuỷ tinh, ánh sáng lập loè mê người.
Nàng cẩn thận từng li từng tí nang một ngọn nến lên, đưa cho Khương Vọng Thư xem: "Tiểu Nguyệt Lượng, Tiểu Nguyệt Lượng, cậu nhanh lên cầm mấy ngọn nến lại đây, chúng ta đem còn lại toàn bộ đều thắp lên."
Ánh nến từ trên tay của nàng lan truyền, không có bao lâu liền cao thấp phủ kín toàn bộ bàn trà. Bóng đêm cùng nến, Thang Tư Niên nâng quai hàm, nhìn Khương Vọng Thư đang dưới sự chị huy của chị mình thắp lửa cho ngọn nến cuối cùng, ánh mắt cực điểm ôn nhu.
"Được rồi! Có ánh nến, chúng ta có thể trải qua một thất tịch lãng mạn." Cuối cùng một chiếc sau khi thắp sáng, Thang Thuấn Hoa giơ ly lên, cùng chị em của mình nói rằng: "Chúc chúng ta độc thân vui vẻ!"
Khương Vọng Thư nằm trên sô pha nhìn người chị em của mình, cười cười, quay đầu nhìn Thang Tư Niên nói rằng: "Tư Niên trong ly vẫn là trống không rồi."
Thang Thuấn Hoa lúc này mới muốn từ em gái, ồ một tiếng, vội vã hướng về trong ly Thang Tư Niên đổ tràn đầy một ly rượu. Làm xong chuyện này, Thang Thuấn Hoa kêu mọi người nâng ly, thật vui vẻ nói: "Cái kia lại tới một lần nữa a, chúc mọi người độc thân vui vẻ!"
Khương Vọng Thư sửa lại nàng: "Là thất tịch vui vẻ!"
Nói xong câu đó, ba cái cái ly va vào nhau, dưới ánh nến trong bóng tối phát ra âm thanh "Keng" vang lên.
Thang Thuấn Hoa đem cái ly đưa lên miệng, hét lên: "Một lần uống cạn a, một ly uống cạn a!"
Khương Vọng Thư cũng đang nói: "Uống thì uống, ai không uống xong người đó chính là tiểu Cẩu!"
Thang Tư Niên đã đem chén rượu đặt ở bên môi nghĩ thầm, chính mình làm sao cũng không thể ở trước mặt Khương Vọng Thư làm tiểu Cẩu, thế là ngửa đầu một cái sau đó nhắm mắt lại liền đem rượu tùng tùng tùng cho vào trong miệng.
Một ly rượu đầy cũng uống xong, một luồng choáng váng cảm xông lên đầu.
Thang Tư Niên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, theo bản năng mà lắc lắc đầu, có chút mờ mịt đem cái ly đặt ở trên mặt bàn.
Thang Thuấn Hoa quay đầu sang đây xem em gái của chính mình, một mặt kinh ngạc: "Không thể nào Bánh Trôi a, tất cả em đều uống hết rồi." Khương Vọng Thư nghe xong, cũng nghiêng đầu lại nhìn cô. Chỉ thấy dưới ánh nến tối tăm, Thang Tư Niên cau mày nói: "Không phải chị nói uống không hết chính là tiểu Cẩu sao..."
Thang Thuấn Hoa ai nha một tiếng, "Xong, Bánh Trôi uống nhiều thì đầu cùng người cũng choáng váng." Nàng thả cái ly xuống, chuẩn bị quá mức đến xem Thang Tư Niên, "Bánh Trôi, em còn biết chị là ai không?"
Trước mắt hoàn toàn mờ mịt, Thang Tư Niên bưng cái trán ngã về phía sau sô pha, "Chị, em đau đầu quá a..." Đầu hỗn loạn, cả lời nói cũng không nghe rõ lắm.
Thang Thuấn Hoa nhìn bộ dáng này của em gái, trong lòng rõ ràng nó đã say rồi. Nàng vội vã đỡ Thang Tư Niên nằm xong, trong miệng còn nói nói: "Quá đáng thương, một ly cũng sau. Rượu này trước có chút mạnh, em nghỉ một lát đi, một lúc nữa là tốt rồi a."
Khương Vọng Thư có chút bận tâm, quỳ gối trên sô pha tới đây nhìn cô, "Tư Niên, em không sao chứ?"
Thang Tư Niên cảm thấy thật là mất mặt a, vội vã ôm lấy ôm gối hướng về trên mặt che lại, rầu rĩ nói: "Em không có chuyện gì, em chỉ là có chút choáng, hai chị tiếp tục uống đi. Không cần để ý đến em, một lát em sẽ ổn lại."
Tia sáng bốn phí tối lại, âm thanh Khương Vọng Thư tựa hồ từ chỗ thật xa thổi qua, "Vậy em nghỉ ngơi thật tốt, nếu như có gì không thoải mái liền nói cho hai chị nha."
Thang Tư Niên ôm lấy gối gật gù, sau đó cũng cảm giác được chu vi sô pha nhúc nhích một chút. Cô tựa hồ nghe thấy Khương Vọng Thư cùng Thang Thuấn Hoa ngồi cùng nhau, giơ ly đang nói mấy lời nhỏ nhỏ.
Ngữ khí Khương Vọng Thư lo lắng: "Tư Niên như vậy không có chuyện gì sao?"
Thang Thuấn Hoa liền rất lạc quan: "Không có chuyện gì rồi, em ấy không uống tốt thôi, lần này uống rượu mạnh vì lẽ đó một ly đã say. Rượu này nồng độ không cao, sẽ không có vấn đề gì rồi."
Khương Vọng Thư rất hổ thẹn: "Kỳ thật trách mình, vừa rồi không nên nói câu kia. Tư Niên thành thật như vậy, nói thì nhất định sẽ làm được."
Thang Thuấn Hoa liền nói, "Đó là bởi vì nó là cái đứa ngốc mà."
Khương Vọng Thư sát bên nàng, cách ánh nến cẩn thận từng li từng tí một liếc mắt nhìn Thang Tư Niên nằm trên ghế sa lông: "Nhưng mà đứa nhỏ ngu như vậy, rất đáng yêu a."
Thang Thuấn Hoa liền cười: "Oa, cậu khen nó đáng yêu, có phải là lại muốn cùng mình cướp em gái hay không a!" Khương Vọng Thư cười cười, không nói gì nữa, tiếp theo đem câu chuyện mang tới một nơi khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!