Chương 14: (Vô Đề)

Khương Vọng Thư lái xe đi tới toà cao ốc thương mại đã hẹn, chờ nàng đậu xe xong từ cửa thang máy đi ra thì sau khi hết nhìn đông tới nhìn tây nhìn nhỏ một vòng thì Thang Tư Niên tàng rất khá mới từ bên trong góc nhảy nhót đi ra. Cô nâng một bó dương cây cát cánh màu trắng nhảy đến trước mặt Khương Vọng Thư, cười đến một mặt xán lạn: "Chị, tặng chị a."

Khương Vọng Thư sợ hết hồn, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực mình, lúc này mới ngẩng đầu buồn cười vừa bất đắc dĩ nhìn cô một cái, "Cũng bị em hù chết."

Thang Tư Niên cười cười, cầm cây cát cánh trong tay đưa tới, "Tặng chị a."

Thang Tư Niên hôm nay mặc một bộ đồ năng động màu đen có viền còn ngắn tay, đỉnh đội mũ người đánh cá, trên mặt mang theo một mắt kính gọng bạc hình tròn, chân mang một đôi giày Martin, mặc đến vô cùng hiphop nhưng lại khiến người ta cảm thấy đáng yêu lại đẹp trai.

Khương Vọng Thư nhìn cô vài lần, lúc này mới đưa tay nhận lấy cây cát cánh trong tay Thang Tư Niên, "Cảm ơn em a Tư Niên."

Thang Tư Niên giơ tay, sờ sờ mũ mình, thật xấu hổ nói rằng: "Thích không?" Cô trước có nghe qua chị mình nói qua sở thích của Khương Vọng Thư, nghe chị nói nói chỉ cần là hoa Khương Vọng Thư đều rất yêu thích, vì lẽ đó chọn tới chọn lui Thang Tư Niên liền chọn cây cát cánh.

Khương Vọng Thư xem cây cát cánh xinh đẹp ướŧ áŧ trong tay này, hỏi cô: "Tự em đi chọn a?"

Thang Tư Niên gật gù, nói thời điểm mình đến đi ngang qua tiệm bán hoa, liền chính mình chọn mấy đóa gói thành bó hoa. Khương Vọng Thư vui vẻ, "Thích lắm."

Khương Vọng Thư hôm nay bộ áo đầm, trên người là áo sơ mi trắng ống tay thêu hoa văn màu đỏ, còn bên dưới là quần lụa mỏng màu đỏ, mang một đôi giày cao gót, vô cùng tự nhiên xinh đẹp.

Nàng đang cầm hoa, cúi đầu nhẹ ngửi ngửi, thế là Thang Tư Niên lại nhìn thấy nốt chu sa mê người bên gáy trắng tuyết của nàng. Thang Tư Niên đẩy kính mắt một cái, hướng về nàng đưa tay ra: "Có thể nắm tay chị không?"

Khương Vọng Thư đang cầm hoa, suy nghĩ một chút, cười nói: "Ngày hôm nay không được."

Thang Tư Niên nghe vậy, mặt cổ thành bánh bao, một hồi lâu mới hơi thở thổi tóc mái chính mình, nhụt chí như thường nói rằng: "Được rồi."

Khương Vọng Thư cảm thấy cô thực sự là quá đáng yêu, hầu như không nhịn được muốn đưa tay vò vò mặt cô. Nàng cười khẽ một tiếng, một hồi lâu mới đang cầm hoa nói với cô: "Không phải không cho em nắm, là ngày hôm nay muốn nâng nó a."

Khương Vọng Thư giơ hoa hướng phía cô ra hiệu, nói như vậy hống đứa nhỏ: "Em ngoan ngoãn, được không?"

Thang Tư Niên chắp tay sau lưng, có thương có lượng nói: "Vậy em có thể cầm hoa cho chị, sau đó chị có thể nắm tay em a?"

Khương Vọng Thư nói: "Không muốn."

Ngữ khí nghe tới vô cùng xinh đẹp tùy hứng, Thang Tư Niên nở nụ cười, "Vậy em mang ba lô cho chị." Khương Vọng Thư đồng ý thỉnh cầu này, Thang Tư Niên liền đem ba lô trên vai Khương Vọng Thư gỡ xuống, bỏ vào ba lô mình sau đó mang trên vai cô đơn của mình.

Sau khi làm xong tất cả những thứ này, Thang Tư Niên đi tới bên phải Khương Vọng Thư, một cách tự nhiên mà đưa tay nắm tay Khương Vọng Thư, "Chị Vọng Thư, chúng ta đi trước đi, phim đã sắp chiếu rồi."

Khương Vọng Thư một tay ôm hoa, bị cô nắm đi về phía trước, nghĩ thầm người quả nhiên không thể chỉ xem bề ngoài, nguyên lai đứa nhỏ thành thật cũng sẽ có nhiều sáo lộ như thế.

Hai người nắm tay, đi thẳng đã đến rạp chiếu phim, thời điểm Thang Tư Niên đi mua trà sữa mới tách ra.

Khương Vọng Thư đứng phía ngoài đoàn người, nhìn Thang Tư Niên quen tay chọn những khẩu vị mình thích, cúi đầu đưa tay, nhẹ nhàng gảy cây cát cánh mềm mại trong lòng, nở một nụ cười.

"Đi thôi, chị." Thang Tư Niên giơ hai ly trà sữa, đi tới trước mặt Khương Vọng Thư, dẫn nàng hướng đi cửa xét vé.

Bắt đầu từ ngày Từ Thang Tư Niên hẹn Khương Vọng Thư, Thang Tư Niên liền làm rất nhiều bài tập. Tỷ như Khương Vọng Thư gần đây muốn xem phim rạp, muốn ăn những cái gì. Vì thế Thang Tư Niên còn thí nghiệm, trước khi mang Khương Vọng Thư xem phim cô đã đi xem trước một lần, xác nhận bộ phim này có thể xem hài lòng lúc này mới mua vé.

Bởi vậy thời điểm xem phim, Khương Vọng Thư liền rất hết sức chuyên chú nhìn màn ảnh. Thang Tư Niên nâng bỏng một lúc xem phim, một lúc nhìn nàng.

Cô không che giấu nữa ánh mắt quá mức trực tiếp, Khương Vọng Thư nhìn thấy một nửa, không thể không đưa tay đâm trán của cô, đẩy cô quay về chỗ ngồi của mình, thấp giọng nũng nịu: "Xem phim đi."

Thang Tư Niên không buông tha, lại một lần nhìn sang. Đợi lúc Khương Vọng Thư lần thứ hai đưa tay lại đây đẩy thì Thang Tư Niên liền nắm chặt tay nàng rồi lôi kéo không cho nàng rời đi.

Khương Vọng Thư nhẹ nhàng hút mấy lần, vẫn không có lấy tay từ trong tay nắm vững vàng của Thang Tư Niên tránh thoát ra được. Nàng đơn giản ngừng giãy dụa, cái tay bị tóm lấy  khuất lên ngón trỏ, ở trong lòng bàn tay của Thang Tư Niên nhẹ nhàng cào mấy lần.

Lòng bàn tay rất ngứa, vừa đường cào nhẹ kia như móng mèo đang ở trong ngực cô cào mấy lần. Thang Tư Niên nghiêng đầu nhìn Khương Vọng Thư, muốn biết nàng giờ khắc này là biểu hiện gì. Nhưng chỉ nhìn thấy Khương Vọng Thư mắt nhìn thẳng nhìn màn ảnh, một mặt bình tĩnh.

Thang Tư Niên nở nụ cười, trở tay trói lại tay Khương Vọng Thư, cùng nàng mười ngón liên kết.

Sau khi xem phim xong, hai người hết sức ăn ý vẫn nắm tay, vẫn không có nới lỏng ra. Thang Tư Niên cũng không ngu ngốc trái lại rất thông minh. Khương Vọng Thư mấy ngày liên tiếp dung túng làm cô mơ hồ rõ ràng một chuyện, vậy thì là Khương Vọng Thư tựa hồ cũng rõ ràng cái gì, cũng cho cô một cơ hội đến gần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!