Chương 7: Tình cờ gặp gỡ

Phong bước vào nhà hàng, Diệp Anh lả lướt bên cạnh.

"Anh, ngồi chỗ bàn trung tâm kia nhé"

Diệp Anh vốn thích mình là trung tâm vũ trụ, chỉ ngay chiếc bàn giữa tầng 1.

Phong thì lại không phải là người ưa phô trương, anh liếc sang góc bên phải. Nhìn thấy Lam và Minh đang ngồi. Anh nhíu mày, cô ta quen Khôi Minh?

"Đến bàn kia đi"

Mặc cho Diệp Anh ngúng nguẩy, Phong sải bước đến bàn kia ngồi xuống.

Lam và Minh vẫn tập trung ăn uống không để ý. Tay Phong vô thức gõ nhẹ trên mặt bàn, cô kia sáng nay chẳng phải còn khóc lóc sướt mướt mà bây giờ lại cười đùa vui vẻ như thế rồi sao. Cái đất Sài Gòn này sao nóng thế nhỉ. Phong đưa tay mở hai nút cúc áo trên cùng.

Diệp Anh thỏ thẻ "Anh, em muốn ăn thịt"

"Ăn gì em gọi đi"

Diệp Anh "..."

Bên bàn bên kia, Minh liên tục gắp thức ăn cho Lam.

"Ăn đi, con gái người như cái que thế này không zai nào nó yêu đâu"

Lam cười tít mắt "Cảm ơn, mấy khi được công tử nhà giàu mời cơm. Tôi nhất định phải ăn ăn ăn"

"Đúng rồi, ăn đi bao giờ béo thì tôi cho làm người yêu"

Lam trở cái thìa gõ cóc một cái lên đầu Minh.

"Aiza! Cô làm gì thế, thối đầu tôi bây giờ"

"Ếch chết tại miệng. Muốn làm người yêu tôi đợi kiếp sau đi, hết slot rồi"

Diệp Anh bàn bên cạnh đã nhận ra Lam và Minh. Cô ta bĩu môi to giọng.

"Ôi trời cái loại ít giáo dục lại còn muốn trèo cao sao! Tính ra cái cô nhi viện và người bà nhặt rác cũng biết dạy cách chọn trai ha"

Nghe được giọng nói lảnh lói, Lam và Minh nhìn sang thấy Diệp Anh và Phong.

Minh nhe răng gật đầu với Phong, nháy mắt một cái. Phong không lạ gì thằng bạn, nó suốt ngày làm quen với gái cho nên cũng vờ như không thân quen lắm.

Lam nhìn Diệp Anh thật chướng mắt. Hoá ra là cô ta, người đã từng liên lạc với cô để xin gỡ bài trên báo mà không được. Lam đỏ bừng mặt tức giận. Đời mình không phải là gặp phải sao quả tạ chiếu mệnh rồi chứ. Đi đến đâu cũng gặp loại cóc chết miệng thúi thế này. Lam hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh.

"Nói ai vậy? Muốn nói thì nói trước mặt tôi đây không phải bóng gió"

"Tôi nói cô đấy. Đã ít học còn bày đặt bới móc người khác"

"A! Đây là tổng giám đốc truyền thông của Avenue đây sao? Đường đường là một giám đốc truyền thông có thể ăn nói sân si xem thường người khác vậy à? Tôi tự hỏi cô đi chui đường nào mà có thể vào được một công ty lớn như vậy?!"

Diệp Anh cứng họng không nói được gì.

"Cô... cô"

"Tôi làm sao? Có cần tôi kể con đường học vấn của giám đốc truyền thông Avenue không?"

Phong nãy giờ vẫn điềm nhiên ăn như không có chuyện gì, lúc này nghe vậy hơi nhíu mày hướng Diệp Anh nói.

"Đồ của em lên rồi, ngồi xuống ăn đi, lựa xương cho em rồi đấy"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!