Chương 61: Chào mừng em trở về nhà

Nằm viện 2 tuần hôm nay Lam được ra viện. Phong nhất quyết không cho cô về Nha Trang, nói là không muốn cô nợ nần ân tình gì thêm bác sĩ Vũ, đưa cô về nhà anh. Lam giờ cũng không còn người thân, không còn chỗ nào nữa cả nên nghe theo anh.

Lam nhìn căn nhà quen thuộc ba năm trước giờ được sơn lại màu xanh lam mát mắt. Ngay ngoài cửa cũng được đổi tên thành biệt thự Lam Phong. Nội thất cũng được đổi thành tông màu xanh và nâu. Ánh mắt cô lấp lánh xúc động, anh vì cô làm nhiều chuyện như vậy, có lẽ cô cũng không nên nghĩ nhiều nữa.

"Anh đổi màu sơn làm gì, màu trắng cũng đẹp mà"

Phong cười vuốt tóc cô "Vì anh thích màu lam", rồi anh đưa tay ra sau sofa cầm lên một đoá hồng rực rỡ.

"Chào mừng em trở về nhà. Em có thích không?"

"Thích"

"Thích là được"

"Anh giống mấy cậu choai tán gái quá"

"Anh tán người yêu anh chứ tán ai đâu mà sợ"

Phong kéo cô vào lòng, cúi xuống gặm môi gặm cằm cô "Em về nhà rồi thật tốt"

Lam ngượng ngùng đẩy anh ra "Để em đi thay đồ" cô chui tọt vào nhà vệ sinh rất nhanh.

Phong cười nhìn theo, cô vẫn hay xấu hổ như xưa.

Trong nhà tắm, Lam ngâm mình trong bồn nước ấm, cả người cảm thấy thật khoan khoái. Thi thoảng xẹt qua đầu cô là suy nghĩ về tương lai, nhưng rồi cô lại tham luyến hạnh phúc của thực tại mà đẩy nó ra khỏi đầu. Người ta thường có câu "Mưa đến đâu mát mặt đến đó" mình cứ hãy tận hưởng những ngày hạnh phúc hiện tại, ngày mai có chuyện gì đi nữa thì nó cũng chưa xảy ra.

Phong sốt ruột chờ bên ngoài nhà tắm gọi vọng vào. "Em làm gì mà lâu vậy, có cần anh vào giúp không"

"Không cần đâu, em xong rồi"

Lam vội vàng nhìn quanh, mới nhớ ra mình đi từ bệnh viện nào có mang theo đồ. Cô đành quấn tạm khăn tắm bước ra.

Cửa phòng tắm vừa mở ra, Phong đứng trước cửa phòng tắm ngẩn người nhìn cô say đắm, nắm tay cô kéo đến giường. Mặt Lam đỏ bừng, một tay che trước ngực, một tay đẩy anh ra:

"Anh mau bỏ em ra! Em... em phải đi mặc quần áo!"

Bộ dáng cô lúc này vừa tắm xong, làn da trắng muốt phảng phất màu hồng đào vô cùng hấp dẫn người nhìn. Tấm khăn trên người vốn chỉ được cuốn tạm, không thể che hết phần ngực và chân thon. Ánh mắt Phong không ngừng dán chặt vào người cô, cảm giác máu nóng trong người trào dâng. Ba năm rồi không gần gũi phụ nữ nào tưởng chừng đã tắt ham muốn giờ nhìn cô thế này lại trỗi dậy ào ào như thác lũ.

Anh không buông tay ra mà ngược lại cúi đầu xuống, đôi môi anh áp xuống môi cô, dồn dập hôn đến si mê quay cuồng. Sau đó rất nhanh dán lên khuôn ngực mềm mại của cô, một giây sau anh há miệng ngậm lấy hơn một nửa.

"A...."

không ngờ anh sẽ làm như vậy, Lam kinh ngạc kêu lên, theo bản năng lùi về một bước nhưng cánh tay đã bị anh nắm lấy, kéo cô quay trở lại. Cả người cô bị anh ôm chặt.

"Phong... Anh..."

Hai chân cô khẽ run. Cố gắng miễn cưỡng níu lấy chút lý trí cuối cùng đẩy vai anh ra, nhưng khi tay cô vừa chạm vào vai anh thì anh lại cúi đầu dụi dụi vào người cô, chiếc khăn tắm nhanh chóng tuột xuống.

Cô giật mình kinh ngạc kêu lên, vội vàng dùng tay che dưới che trên. Nhưng Phong đã nhanh hơn cô một bước, tóm lấy hai tay cô đẩy ra sau lưng. Động tác nhanh gọn dứt khoát không một chút do dự nào.

Lam run sợ đến cực độ. Tư thế của cô lúc này…

Người cô mất thăng bằng lao về phía anh như đang chủ động dâng mỡ đến miệng mèo vậy, làn da trắng muốt nõn nà của cô đều đỏ ửng lên. Đèn trong phòng còn đang sáng, ánh sáng rọi trên người cô mượt mà, gợi cảm.

Cô xấu hổ đến mức không dám nhìn cảnh này, nhắm chặt mắt giãy giụa:

"Không đùa nữa... em..."

Nhưng vừa nhắm mắt lại, đầu lưỡi anh di chuyển trên bầu ngực cô khiến cô có cảm giác nóng và ẩm ướt, phần bên dưới rõ ràng nhất. Lưỡi anh xoay cuốn lấy đôi hạt hồng đào của cô, ngậm mút lấy như trẻ con ngậm kẹo ngọt, khi nhanh khi chậm đùa giỡn với nó trong miệng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!