Lam mở mắt thấy trần nhà trắng xoá, có mùi hăng hắc của nước sát trùng xông vào mũi. Mình đang ở đâu đây? Lam đưa bàn tay lên nhưng nặng như chì không nhấc nổi.
Cô nhíu mày nhìn xuống, thấy tay mình đang nằm trong một bàn tay to. Phong đang ngồi dựa vào tường mắt nhắm nghiền. Trên áo anh còn vương vài vết đỏ như vết máu, mặt chỗ tím chỗ xanh hốc hác vô cùng. Đáy lòng cô thắt lại, chua xót dâng lên cổ họng. Anh ngồi đây từ bao giờ, sao mặt lại bị như vậy?
Lam rút nhẹ bàn tay ra thì Phong dậy. Thấy cô đã tỉnh anh vui mừng nắm tay Lam lại không cho rút ra.
"Em có đau chỗ nào? Em khó chịu ở đâu anh gọi bác sĩ"
Lam lắc đầu không nói gì, chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ.
"Anh lấy cháo cho em ăn nhé, em đói không?"
"Anh về nghỉ ngơi đi, tôi không sao chỉ ngã nhẹ chút thôi. Sao mặt lại như thế. Ai nói cho anh mà vào đây?" giọng nói hơi run rẩy không che dấu nổi lắng.
"Em như vậy còn không đau thì anh có là gì đâu, anh ngã chút thôi. Minh và Vũ nói cho anh"
Phong đi sang bên kia giường đối diện với Lam. Kéo cô vào ngực, không cho cô giãy dụa.
"Anh... biết chuyện hết rồi. Anh... xin lỗi, ba năm trước... là anh không bảo vệ được em"
Phong ôm cô trong lòng, giọng nói bắt đầu nghẹn lại. Nghĩ đến những đau đớn mà Lam phải chịu đựng, mắt anh đã đỏ lên.
Anh biết chuyện rồi? Lam càng cảm thấy khó xử hơn. Cô chống tay ở ngực đẩy anh ra nhưng vô ích. Cảm nhận được vai mình nóng bỏng, trái tim cô hốt hoảng không thôi. Người đàn ông này đang khóc sao? Chưa bao giờ Lam thấy anh bộc lộ cảm xúc như vậy, thật sự cô khiến anh buồn sao? Mũi cô cay nồng, không ngăn được tủi thân và đau đớn. Nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần như rút cạn sức lực của Lam.
"Cho dù bây giờ em có muốn rời xa anh, anh cũng không cho phép. Em phải ở lại cạnh anh để anh còn bù đắp tất cả những tội lỗi mà ông ta đã gây ra cho em"
Lam nhìn Phong, thấy đôi mắt anh trào sóng hận thù dữ dội. Cô không muốn anh và ông Nguyên lại gây hấn thù hận, nhưng những gì ông ta gây ra với cô quá lớn, cô cũng không đủ bao dung để tha thứ. Tuy nhiên, cô cũng không dám đảm bảo tình cảm của anh duy trì đến được lúc nào khi mình không thể sinh nở.
"Anh còn cuộc đời, còn sự nghiệp. Nếu như chúng ta ở cùng nhau, rồi sau này em không…"
Nói những lời tổn thương đó như con dao hai lưỡi, khiến anh tổn thương nhưng đồng thời cũng khiến trong lòng cô không đau không thở nổi.
Phong đưa một ngón tay lên chặn môi Lam.
"Anh không cần gì cả, sự nghiệp tiền bạc mất đi có thể kiếm được nhưng em thì không, không muốn mất em một giây nào cả. Cuộc đời anh chỉ cần em, không có con thì mình sống với nhau cũng vẫn vui, nếu em thích trẻ con thì chúng ta sẽ nhận con nuôi. Em không được buồn, anh sẽ khiến em vui và hạnh phúc. Cả đời. Anh hứa"
Phong lau những giọt nước mắt lấp lánh trên má cô "Lần này hãy tin ở anh"
Cô nắm chặt một góc áo mình không lên tiếng. Phong kéo tay cô siết chặt, kéo cô vào trong ngực mình, bàn tay của anh choàng ra sau lưng cô giữ chặt. Anh cau mày, trong mắt xuất hiện sự cầu khẩn mang theo khổ sở, tì nhẹ cằm lên vai cô, giọng trầm thấp như đang đè nén nỗi đau:
"Anh biết trong lòng em không thoải mái, vì sao không thoải mái anh đều biết, anh xin lỗi em, nhưng anh không thể bỏ em được. Em có làm cách nào anh cũng không thể bỏ được"
"Ba năm qua anh không bảo vệ em tốt, sau này anh đều sẽ trông nom em, sẽ không để em rơi một giọt nước mắt, không để em tiếp tục phải thương tâm khổ sở."
Phong đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn gò má Lam.
"Thật xin lỗi. Năm đó ba anh gây ra chuyện như vậy với ngoại và em, anh biết ba chữ thật xin lỗi cũng không đủ để bày tỏ với em, anh xin dùng cả cuộc đời của mình. Nếu như có thể anh muốn tìm một thời gian nào đó nói lời xin lỗi với ngoại trước mộ."
Hành động kháng cự của cô đến giờ phút này rốt cuộc cũng mềm nhũn, trái tim bị những câu nói kia khiến cho cảm động.
Phong hít hà mùi thơm trên cơ thể cô, cảm xúc mềm mại này giống đem cô dung nhập vào mình khiến anh cực kỳ thỏa mãn.
Lam dựa vào trong ngực anh, khẽ thở dài một hơi, hai người giờ phút này giống như đã cởi bỏ được tất cả sự trói buộc trong lòng, cứ như vậy ngồi ôm nhau, có thể cảm nhận được sự bình yên và thanh thản.
Vũ đi đến phòng bệnh, đứng ở cửa sững người nhìn hai người bên trong đang dựa vào nhau. Anh ghì những ngón tay, nghe nhịp tim rơi vào hụt hẫng. Nhưng nhìn gương mặt của người con gái đó thanh thản và hạnh phúc trái tim dịu lại một chút, dẫu sao nhìn thấy cô ấy có được hạnh phúc sau bao cơn bĩ cực anh cũng thấy an lòng.
(Đọc tại facebook Lam Lam)
***
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!