Chương 51: Trả thù

Ngủ một ngày dài, không thể lê thân xác dậy nổi. Tú Hân đã đi công tác chỉ mình Lam đối mặt với bốn bức tường. Cô nhìn xuống tay mình, nhớ lại chuyện tối qua như một cơn ác mộng kéo dài đến hôm nay vẫn như bị nghẹt thở. Coi như một mối tình đã kết thúc. Dù anh làm chuyện đó khi chưa yêu nhau đi chăng nữa, thì cô với anh cũng không thể cùng đường. Cô không thể yêu một người hại chết người cô yêu thương nhất trên đời này.

Lam thở dài xuống giường, soạn quần áo đi về quê. Cô nhắn cho Hân một cái tin rồi xách balo đi ra bến xe. Đi được nửa đường cầu thang, Diệp Anh gọi điện thoại tới.

"Tôi và anh ta đã hết rồi. Chị gọi tôi làm gì?"

"Còn một sự thật nữa cô có muốn biết không?"

"Hết chuyện rồi, không còn gì liên quan đến tôi nữa. Chị từ nay cũng đừng gọi cho tôi làm gì"

"Thật sự không muốn biết sao? Không muốn biết vì sao Phong lại yêu cô sau khi hại chết bà cô à?"

Lam nắm chặt quai balo, cổ họng nghẹn lại khó nuốt.

"Chị nhắn địa chỉ đi"

"Không cần, tôi qua đón bây giờ"

Chỉ tầm 5p sau một chiếc xe màu đen dừng sát sườn Lam. Diệp Anh hạ cửa kính xuống ra hiệu cho cô lên xe.

Lam ngồi vào ghế sau. Tự dưng thấy không khí trong xe rất lạ. Trong xe có 3 người, Diệp Anh và lái xe ngồi trên, một gã mặc đồ đen ngồi ghế sau cùng với cô.

"Chị nói điều cần nói đi. Tôi có việc phải đi bây giờ"

Diệp Anh cười giả lả "Chuyện đâu còn có đó, nói thì cũng phải có chứng cứ chứ"

Chiếc xe đi vào một con đường vắng. Lam nhíu mày nhìn sang hai bên đường, không một bóng người. Trống ngực cô đập thình thịch lo lắng. Bây giờ là buổi chiều, gần với giờ tan sở nhưng rất vắng vẻ. Như vậy thì chắc chắn ở đây đã rất xa Sài Gòn. Lam bỗng hối hận, tại sao cô lại đi theo Diệp Anh chứ.

"Chị đưa tôi đi đâu?" Trong giọng nói của Lam có sự gấp gáp.

"Đến nơi sẽ biết thôi mà" Diệp Anh cầm gương tô son môi đậm hơn.

Lam kín đáo quan sát xung quanh xe. Chỉ còn một cánh cửa bên cạnh chỗ cô ngồi. Nếu như có bề gì cô có thể nhanh mở cửa xe và chạy ra. Hôm nay cô lại không mang theo bút ghi âm, Hân đi công tác nên cô không biết phải phát địa chỉ cho ai. Làm sao bây giờ? Đúng rồi, còn Minh nữa.

Lam đưa tay vào túi quần rút nhẹ điện thoại ra, tìm đến Facebook của Minh mới nhắn được 1 chữ "Anh Minh" thì gã đàn ông bên cạnh đã giật lấy điện thoại.

"Anh... làm gì"

Gã không nói gì ném cái điện thoại của cô xuống rồi dẫm nát dưới chân.

Điều Lam lo sợ đã trở thành hiện thực.

"Diệp Anh, chị nói đi chị đưa tôi đi đâu hả?"

"Cứ từ từ không phải vội. Rồi sự thật sẽ hé lộ mà"

Lam bám tay vào ghế da, làm sao bây giờ, tại sao cô lại tin lời một con cáo già như Diệp Anh. Trong tay cô hiện giờ không có bất cứ cái gì để phòng thân cả. Tên bên cạnh còn to gấp đôi cô. Thế này thì chỉ còn cách cầu nguyện, cầu trời khấn phật cô sẽ không bị cuộc đời bạc đãi.

Xe dừng trước một cái nhà kho. Lam bị hai tên cao to kéo xuống. Cô nhìn quanh, chỉ có một lối mòn nhỏ xung quanh là đồng không mông quạnh, xa xa là đường cái lớn. Hai tên này rất khỏe mạnh, nếu như cô ra đòn bây giờ thì e là sẽ không thể đánh lại được chúng nó. Chỉ còn cách tìm chỗ nào trốn chạy.

Cửa nhà kho mở bật ra, Diệp Anh giẫm mạnh giày cao gót đi vào, bên trong có một người đàn ông khoảng 60 ngồi trên ghế gỗ. Chỉ nhìn thoáng qua Lam cũng nhận ra ông ta là ai. Ông ta là người thường xuyên xuất hiện trên báo chí

- chủ tịch hội đồng quản trị Phạm Dĩnh Nguyên.

"Chú, cháu đưa nó tới đây rồi. Bây giờ xử sao chú?"

Hai trên thanh niên lực lưỡng trói tay Lam vào ghế, rút giẻ trong miệng cô ra.

"Các người muốn làm gì tôi, các người không sợ tôi đăng báo sao, tôi đã phát định vị hết rồi, các người đừng hòng thoát"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!