Bỗng nghe tiếng hét lên từ sau một cánh cửa, Phong đạp mạnh, cánh cửa mở ra một phòng ngủ khác bên trong.
Lam đang co rúm trong góc giường tóc tai quần áo lộn xộn. Tay cô cầm con dao gọt hoa quả đưa lên cổ. Phong nắm cổ áo ông Bảo lôi ngã dưới sàn, anh điên loạn đấm mạnh vào ông ta mấy quyền. Ông Bảo ngã lộn nhào, ngước mắt lên nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của anh đến run lẩy bẩy.
"Dám động vào người của tôi, ông chán sống rồi?"
"Cậu Phong, không phải tôi..."
Phong đưa mắt cho trợ lý Lâm. Trợ lý Lâm hiểu ý nắm cổ ông ta kéo ra ngoài.
Lam nhìn thấy anh buông con dao ra, nước mắt thi nhau rơi xuống. Cô nhào vào lòng anh khóc nức nở. Phong ôm cô gái nhỏ trong lòng xót cô đến đau lòng.
"Xin lỗi, anh xin lỗi. Anh đến muộn"
"Không sao rồi. Anh đây. Không ai có thể làm gì được em nữa. Anh sẽ không tha cho ông ta"
Bao nhiêu tủi hờn nhớ thương dâng trào thành nước mắt. Phong nhìn cô một lượt, thấy dấu máu dọc cánh tay cô khiến anh hoảng loạn.
"Cái gì đây? Ai làm em thế này. Đau lắm phải không"
Lam cười, đưa tay lau quệt nước mắt trên má "Em dùng bút ghi âm đâm ông Bảo, lúc vật lộn sướt da một tí thôi. Không đau gì hết".
Phong đau lòng rút khăn trong túi lau tay cho cô, luôn miệng xin lỗi. Anh hôn những giọt nước mắt trên mặt cô.
"Anh để em chịu khổ. Sau này không thế nữa. Ngoan, đừng khóc anh đau lòng. Anh sai rồi, từ nay không thế nữa"
Khóc một lúc đến khi đã tỉnh táo đầu óc, bỗng nhiên Lam đẩy anh ra.
"Cảm ơn... tổng giám đốc. Tôi về trước"
Nghe lời nói khách sáo của Lam trái tim anh lạnh đi. Cô ấy vừa nói gì? "Tổng giám đốc, tôi?"
Phong nắm tay Lam kéo lại áp sát cô lên tường.
"Em nói cái gì? Nói lại anh xem"
"Tôi... tôi đi về"
"Cảm ơn? Tôi? Em có biết em đang nói gì không. Em có biết anh nhớ em phát điên không hả?"
Lam ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn Phong, bao nhiêu uất ức những ngày qua bộc phát.
"Nhớ sao? Anh đi mà nhớ nhung vợ sắp cưới của anh. Tôi không là gì của anh cả. Hai người đi với nhau tình chàng ý thiếp, sóng đôi bên nhau tại sự kiện, đưa nhau đi dạo phố còn mua đồ cho cô ta. Tôi đã làm gì? Tôi xen gì giữa hai người để vợ tương lai của anh bắt tôi đi làm cái việc này hả"
Phong thở dài ôm cô vào lòng siết chặt cơ thể nhỏ đang run run.
"Em hiểu lầm anh rồi"
Lam bực bội vùng vẫy khỏi vòng tay anh "Không có hiểu lầm gì hết, buông ra, buông tôi ra"
Phong nắm cằm cô dứt khoát áp môi vào môi cô. Lam giãy dụa cũng không lại, hai tay nhỏ chống trước ngực anh cuối cùng lí trí cũng tan rã. Tiếp xúc gần gũi với người mình yêu cô vĩnh viễn không thể làm chủ được mình. Kỹ năng hôn của Phong khiến cả người cô mềm nhũn, trái tim mềm đi, hai tay phải bám vào lưng anh mới đứng vững.
Phong nới lỏng vòng tay, hôn lên đôi mắt ướt mơ màng của cô.
"Anh không đưa Diệp Anh đi dạo phố, anh không tình ý gì với ai ngoài em, càng không mua đồ cho ai ngoài em, không có ở chung với ai, cô ta có quyến rũ anh... nhưng anh quen mùi hương của em mất rồi, không ai có thể gần anh được ngoài em"
Lam cong cong khoé môi, trái tim như có kẹo ngọt thấm vào. Không biết tại sao cô lại tin lời anh nói. Nhưng cô vẫn lấn cấn trong lòng không được thoải mái, như thế này thì cô là người thứ ba sao?!
"Anh nói dối, chị ta là vợ tương lai của anh. Anh về đi"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!