Diệp Anh vừa vào phòng làm việc đã liếc đến chỗ Lam ngồi. Cô ta chắc là đã biết được tin tức rồi.
Thấy Diệp Anh đi vào, các nhân viên bắt đầu chào hỏi rồi xun xoe nịnh nịt.
"Sếp hôm nay mặc váy này đẹp quá đi thôi. Dáng chuẩn mặc gì cũng thành người mẫu hết á"
Diệp Anh lớn tiếng "Cái này là anh Phong đưa tôi đi mua, quả thật là anh ấy rất có gu thẩm mỹ. Anh ấy khen tôi mặc màu này đẹp và tôn dáng"
Nhân viên khác lại xúm vào "Đúng rồi, tổng giám đốc có gu ăn mặc thật, bộ này như thiết kế riêng dành cho chị vậy"
Một nhân viên lại quay sang nịnh "Hai người đẹp đôi thật đó, vậy là sang đó ra mắt họ hàng luôn hả chị?"
"Đâu có gì ra mắt đâu. Bọn chị là đính ước từ nhỏ, hai nhà biết nhau cả mà. Chỉ là anh Phong muốn đưa chị về thăm nhà thôi"
Hân ngồi đằng kia chỉ muốn tống vào mõm Diệp Anh một bãi shit, cô cao giọng.
"Vậy hả, tôi tưởng là giám đốc sang ký hợp đồng với công ty Sumwa. Mà chị đặt vé đi sau giám đốc một buổi cơ mà"
Diệp Anh bị bóc mẽ tức không thể móc mắt con nhỏ kia ra, cái loại nhân viên mà đớp trên đớp dưới mồm sếp. Mày chờ đó, tao khử từng đứa một. Cô ta ngúng nguẩy ngoáy mông đi vào phòng riêng.
Hâm quay sang vẫn thấy Lam chăm chú nhìn vào tờ báo để làm trích lục.
"Lam à, cậu đừng nghe cô ta bốc phét, cậu còn lạ gì những trò của cô ta nữa, đúng không?"
"Mình không quan tâm, mình đang làm việc"
Hân ái ngại nhìn bạn, không biết phải an ủi thế nào nữa.
Tay cầm tờ báo của Lam hơi run, Chiếc bút trong tay Lam bị cô dùng sức cũng run lên nhè nhẹ, tay cô bắt đầu lạnh toát, trái tim đập dồn dập và đầu đau như búa bổ. Anh mua váy cho chị ta sao? Lại còn đi thăm họ hàng. Lam ơi mày còn mơ mộng gì nữa.
Được một lát máy bàn của Lam kêu lên. Cô nhấc ống nghe rồi đi vào phòng Diệp Anh.
Hân nhìn Lam đi ra, tay còn cầm một bộ váy màu đỏ.
"Chị ta gọi cậu làm gì vậy?"
"Mình... phải đi gặp khách xin gỡ bài, có tin xấu của Avenue mới lên sáng nay"
"Cái gì?"
"Ừ, thôi mình đi đây"
Hân có cảm giác bất an "Cậu đi chỗ nào"
"Mình cũng không biết, đi với Diệp Anh"
"Sao mình lo quá"
"Không sao đâu cậu đừng lo lắng, mình mang theo bút ghi âm"
Hân níu Lam lại "đến nơi phát địa chỉ qua Facebook cho mình"
"Ừ, nhớ rồi. Cậu đừng lo lắng, chỉ là đi ăn một bữa cơm thôi. Đối tượng lần này là ông Bảo, mình cũng đang muốn gặp ông ta để hỏi chuyện đợt trước một lần cho ra nhẽ. Vì mai mình nghỉ việc rồi cho nên cố gắng nốt hôm nay vậy"
Lam thay bộ váy của Diệp Anh đưa cho rồi đứng chờ cô ta ở dưới tầng hầm. Chiếc váy hai dây đỏ rực dài quá đùi một chút làm nổi bật làn da trắng hồng và đôi chân thon dài. Lam khó chịu kéo xuống thì lộ trên mà kéo lên thì lộ dưới. Cô từ chối không đi gặp đối tác vì không mang theo quần áo thì Diệp Anh vất cho cô bộ váy này bảo thay nhanh không còn kịp giờ.
Diệp Anh đánh xe ra nhìn thấy Lam vô cùng không thuận mắt. Không ngờ dáng người con tiện nhân kia lại được như thế. Biết vậy đã vất cho nó bộ váy rẻ tiền rồi. Nhưng mà không được, phải cho nó ăn mặc như thế mới được giá. Nghĩ đến đó lòng đố kị của cô ta mới vơi đi được một chút. Cô ta hạ kính hất hàm ra hiệu Lam lên xe.
Lam lên ngồi ghế sau, cô thật không muốn thở chung bầu không khí với Diệp Anh chút nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!