Ngày hôm sau, Phong đã phải bay sang Sing để ký kết hợp đồng với một đối tác. Gần một ngày trời đi thăm công ty đối tác, về đến khách sạn mệt lả người nhưng Phong cũng không muốn ăn uống gì. Bận thì thôi nhưng bất cứ khi nào có thời gian rảnh thì hình ảnh Lam lại hiện lên trong đầu.
Không biết giờ này cô làm gì, đã ăn uống gì chưa, có nhớ chút gì tới anh không?
Trong đầu anh văng vẳng lời dặn của cô "Anh không được uống nước chanh, anh không được bỏ bữa". Phong bấm điện thoại gọi xuống lễ tân oder một bò bít tết và một nước ép cam ấm.
Có tiếng gõ cửa, Phong đi ra nhận đồ ăn. Vừa mở cửa đã thấy Diệp Anh kéo vali đứng ở cửa.
"Sao lại đến đây?"
"Em có việc sang đây luôn. Mà lại hết phòng rồi. Cho em vào trong chờ trong lúc đợi phòng trống được không?"
Diệp Anh nũng nịu, ôm cánh tay Phong. Anh nhẹ rút ra "Vào đi"
Vừa lúc nhân viên khách sạn đẩy đồ ăn đến. Nhìn bàn đồ ăn, Phong nhíu mày.
"Tôi không gọi đồ này"
Nhân viên khách sạn đang ngơ ngác thì Diệp Anh nhanh cất lời.
"Em gọi đó anh. Em cũng chưa ăn tối"
"Mang lên cho tôi một ly cam nóng"
Phong nhíu mày đi vào phòng, ngồi xuống sofa cầm điều khiển bật tivi.
Nhân viên đặt đồ ăn lên bàn, cúi chào rồi đi ra. Mắt thấy cửa đóng lại, Diệp Anh cởi áo khoác lông ngồi xuống ghế. Chiếc váy cúp ngực màu tím đậm nổi bật làn da trắng nõn nà của cô ta.
Thấy Phong không thèm nhìn mình một cái, Diệp Anh mở chai rượu, rót một ly đưa cho anh.
"Anh, anh vẫn chưa ăn tối đúng không? Cùng em ăn luôn nha"
Phong cầm ly vang đặt xuống bàn, cầm dao dĩa lên bắt đầu ăn bít tết.
Diệp Anh vẫn tao nhã lắc rượu nhìn Phong đắm đuối.
Phục vụ lại gõ cửa, Phong ra lấy nước cam.
"Từ khi nào anh lại thích uống nước này"
"Ừ, cũng lâu rồi"
Ăn một chút bít tết xong, Diệp Anh nhìn Phong.
"Xin lỗi anh, em vừa bay tới, em dùng nhà vệ sinh được không?"
Không đợi Phong đồng ý, cô ta đi vào nhà vệ sinh. Tiếng nước chảy róc rách từ trong phòng tắm truyền ra chói tai. Anh cầm điện thoại, xem lại ảnh chụp của Lam ở bãi lau, trên bờ biển, ảnh chụp anh ôm cô đằng sau, ảnh anh hôn cô lên má... Phong mỉm cười nhớ lại những giây phút hạnh phúc ở bên cạnh cô.
Cửa phòng tắm bật mở cái "cạch", Phong ngước nhìn lên. Diệp Anh chỉ mặc một bộ váy lụa mỏng manh ngắn cũn cỡn không che hết được phần mông, phần trên như phơi bày hết ra để người ta nhìn, lớp ren chỉ che được 1/3 bộ ngực đồ sộ. Làn da cô ta trắng mịn càng làm nổi bật chiếc váy ngủ đỏ chót.
Trán Phong gân xanh nổi lên. Anh cắn chặt hàm. Một cô gái gần như loã thể đứng trước mặt mà nói không có cảm xúc gì thì anh không phải đàn ông. Tuy nhiên, phần dưới anh có cảm giác không có nghĩa phần trên anh không điều khiển được.
Phong nhìn đi chỗ khác nặng giọng "Tôi đi sang phòng khác"
Diệp Anh không tin Phong không có cảm xúc với mình, bao gã đàn ông ngày thường nhìn cô ta ăn mặc kín đáo còn muốn leo lên giường chẳng nhẽ cô ta đã ăn mặc thế này mà anh...
Phong quay đi ra cửa chưa kịp đặt tay lên tay nắm thì một cơ thể mềm mại không mảnh vải đã áp sau lưng làm anh cứng người.
"Phong, ở lại với em, anh đừng đi"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!