Thấy anh chạy vào con đường quen thuộc cô lại ngạc nhiên lần nữa.
"Anh đưa tôi đến đây làm gì?"
"Yên tâm, không bắt em yêu anh trước mặt mọi người đâu"
Xe vào cổng cô nhi viện, lũ trẻ đang tập thể dục thấy Lam lập tức chạy đến vây tròn xung quanh.
"Chị Hai về rồi. Chị Hai! Chị Hai"
Lam cười tươi hết cỡ. Quả thật lâu lắm rồi cô không về cô nhi viện.
Viện trưởng nhìn thấy hai người đi vào rất ngạc nhiên, bà đi đến chỗ Phong, chủ động đưa tay ra bắt.
"Cậu Phong lại đến sao?"
"Cháu chào cô" Phong đáp lại
Lam đi đến, nũng nịu ôm bà Mai "Mẹ, lâu lắm con không về. Con xin lỗi dạo này con bận quá"
Bà Mai cưng chiều xoa đầu cô. "Dạo này con gầy quá, thi thoảng sắp xếp về nhà mẹ tẩm bổ nghen"
"Hì hì con là mình dây mà mẹ. Chỉ mới mấy tháng con không gặp mà mẹ lại trẻ đẹp được hơn ngày xưa!"
Bà Mai gõ nhẹ vào đầu Lam "Đứa nhỏ này cái miệng thiệt ngọt"
"Con và cậu Phong..."
"Con và Hân làm ở công ty anh Phong" Lam vội ngắt lời mẹ.
"Ái chà, vậy thì tốt. Vậy mà không về cùng sao. Avenue là nhà từ thiện quen thuộc của cô nhi viện chúng ta đó".
Lam há miệng nhìn Phong, anh đang nhìn cô tủm tỉm cười.
"Hai đứa ở lại ăn trưa nhé, để mẹ báo nhà bếp. Duy nó về rồi, hôm nào cũng hỏi con đó"
"Vậy hả mẹ, cho con số anh ấy. Con cũng lâu rồi không gặp. Mẹ ơi anh ấy dạo này sao rồi, anh ấy về Việt Nam lâu không mẹ" Lam vui mừng ra mặt, tíu tít nói chuyện.
Phong đen mặt, nghe đến người đàn ông khác cô ấy lại vui vẻ như vậy? Cô ấy không biết còn có người yêu đây sao.
"Mẹ ơi hay mẹ gọi anh ấy đến đây đi, trưa nay con ở lại đây ăn trưa"
"Lam, em còn phải đi không nhớ sao. Cháu xin lỗi nhưng lát nữa cháu và Lam còn đi có chút việc"
Phong ngồi nói chuyện với cô Mai một chút, ánh mắt vẫn không rời Lam. Cô đang ngồi dưới tán cây, lũ trẻ vây quanh chờ cô buộc tóc. Lam cười rạng rỡ, chưa bao giờ anh thấy cô cười như vậy, xinh đẹp hạnh phúc.
Mẹ Mai nhìn Lam xa xa "Ở trung tâm này có hai đứa con gái xuất sắc nhất là Lam và Hân. Hai đứa ngoan mà hiểu chuyện lắm cho nên mái ấm này ai cũng thương. Chỉ tiếc là cuộc đời con không được trọn vẹn. Bà ngoại đã đưa Lam vào mái ấm này từ lúc con 10 tuổi, 4 năm sau khi mẹ con mất. Quy định của mái ấm là không nhận các con nếu như có gốc gác rõ ràng hoặc còn cha còn mẹ.
Nhưng khi bà ngoại con đưa con vào đây, cô nhìn cả người con bé chằng chịt vết bầm tím, hỏi ra mới biết con thường xuyên bị vợ cả của ba đánh, mà ba con thì để mặc, cho nên cô đã đặc cách nhận con"
"Mẹ mất sớm, cha không thương, sống như một người giúp việc cho vợ con của cha mình, còn gì đau lòng hơn"
"Mái ấm này cũng hầu hết chỉ nhận trẻ sơ sinh bỏ rơi hoặc những con lang thang cơ nhỡ. Đến khi Lam vào đây con như chị cả của chúng nó vậy. Từ bé con đã được cô dành tình cảm nhiều nhất, con ngoan lắm, hồi nhỏ cứ theo cô gọi mẹ thôi, cô làm cái gì cũng tranh để con làm cho mẹ"
Mũi Phong cay nồng, tay anh bám chặt vào ghế đá. Cô gái trước mắt anh có cuộc sống khổ sở như vậy sao, trước đây anh không điều tra kỹ lắm chỉ biết cô sống trong cô nhi viện và còn có một người bà. Thảo nào khi anh đưa bà và cô nhi viện ra làm điều kiện, cô chấp nhận ngay. Anh thật sự quá bỉ ổi.
Phong đi đến chỗ Lam ngồi cùng lũ trẻ. Anh đưa tay vén lọn tóc rơi bên má ra sau tai cô. Đầu ngón tay anh chạm vào má khiến mặt Lam đỏ bừng lên nhanh chóng. Cô bối rối.
"Anh chờ tôi chút, tôi sắp xong rồi. Tôi vào chào các mẹ rồi đi về"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!