Phong vụt mạnh cây vợt tennis. Trong đầu anh vang lên câu nói của ông Nguyên "lúc nào bố anh cũng có thể cho con bé kia xem cái clip này" khiến anh điên loạn như một con thú.
Nửa tháng nữa là tới lễ đính hôn. Anh phải làm sao đây? Bao nhiêu buồn bực anh dồn vào quả bóng. Bên kia sân, Minh cũng không kém, ánh mắt chiếu thẳng sang Phong, mạnh tay vụt bóng như chém lửa.
Tú và Triết ngồi trên ghế băng sân tennis. Tú khều tay Triết.
"Mày xem hai thằng kia đang tranh giải chung kết à, hay chúng nó đang muốn giết nhau vậy"
"Kệ mẹ nó, tao đang bận" Triết tay cầm điện thoại nhìn chằm chằm vào màn hình đen ngòm.
"Đời tao thật đi chùa còn sướng hơn chúng mày yêu"
"Không nói không ai bảo mày câm"
"Mày chuẩn bị mà câm. Bên kia nó đang kiện mày sấp mặt đó, chuẩn bị mặc áo juven nha mày"
"Thách thằng nào dám kiện ông đây"
"Ái chà chà, bác sĩ xuất sắc của thành phố này lại đi mổ nhầm một bên thận. May mà bệnh nhân không chết không thì tao lại phải đi thắp hương thay mày. Tao không hiểu cái con nhỏ Tú Hân đó có gì xuất sắc mà mày thất tình cỡ đó được"
Nghe đến tên Tú Hân, hốc mắt Triết đỏ hồng.
"Đó là lỗi tại tao. Tao không mang đến được cảm giác an toàn cho cô ấy"
Trên sân, Phong và Minh xong một trận bất phân thắng bại ngồi xuống ghế thở dốc.
"Cậu có thể mang lại những ngày bình an cho cô ấy không?" Phong đột nhiên hỏi.
Minh nhìn sang những ngón tay Phong đang gõ nhẹ vào vợt.
"Cậu không có tư cách để hỏi điều đó"
"Tôi yêu cô ấy"
Minh cười lạnh "Yêu sao, đừng gọi thứ tình cảm hèn hạ đó là yêu. Đã không thể đem hạnh phúc đến cho cô ấy thì đừng có tiếp cận"
Phong bực bội "Cậu nghĩ tôi điều khiển được chuyện đó?"
"Tôi luôn ước có một cuộc đời như cậu" Phong quay sang nhìn Minh.
"Cậu có một ông bố bà mẹ rất tuyệt vời, cậu được phép làm những gì mình thích. Còn tôi, cuộc đời đều nằm dưới bàn tay của một người" Phong cay đắng.
"Bởi vì cậu quá ưu tú"
"Không, bởi vì tôi không có lựa chọn" Phong thở dài
"Tháng sau tôi kết hôn với Diệp Anh. Cậu chăm sóc Mạch Lam cho tốt, đừng để cô ấy buồn"
Nói rồi anh đứng dậy cầm vợt tennis đi ra khỏi sân. Minh nhìn theo bóng dáng cô đơn của Phong, nói không rõ trong lòng vui hay buồn.
(Đọc tại Facebook Lam Lam)
***
Những ngày qua, đến công ty làm việc trong trạng thái vô cùng mỏi mệt. Một khi đã xác định nghỉ thì con người ta làm việc cũng không còn hăng hái, Lam như sống qua đoạn ngày đoạn tháng ở Avenue chứ cũng không vui vẻ gì.
Diệp Anh dường như cố gắng tận dụng những ngày còn lại để đày đọa Lam, không chừa cho cô chút thời gian rảnh nào. Từ pha trà, làm trích lục, photo, phân loại giấy tờ,... việc vặt nào của phòng truyền thông cũng không thoát khỏi tay Lam. Cô lại như quay trở về ngày mới học việc, sáng đến chúi mặt vào việc vặt tối lại tranh thủ đi làm thêm ở rạp chiếu phim, trở về nhà hôm nào cũng 12 giờ đêm.
Cũng cảm ơn Diệp Anh vì cô ta giao cho cô quá nhiều việc nên Lam không còn thời gian để suy nghĩ cái gì nữa, chỉ cần đặt lưng xuống giường là chìm vào giấc ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!