"Vậy Mạch Lam thì sao?"
Phong ngẩng đầu lên nhìn Lam chăm chú đột ngột hỏi.
Lam cười cười "Đó là chuyện riêng của chúng tôi, nhưng... cũng sẽ không lâu nữa"
Minh mỉm cười xoa đầu Lam. Anh thật ước cô là của mình nhưng sao lời nói của cô nghe đau nhói.
"Tôi xin lỗi đi vệ sinh một chút, mọi người cứ dùng bữa" nói rồi Lam đứng dậy đi ra ngoài.
Lam đứng trước gương nhà vệ sinh, thở dài. Không biết mình làm như vậy có đúng không. Cô không muốn làm tổn thương Minh, anh thật sự rất tốt với cô. Nhưng... nếu cô không làm như vậy thì chắc chắn Diệp Anh sẽ gây khó dễ. Còn cuộc hôn nhân của Phong nữa, cô không có quyền xen vào. Cô không muốn mình lại giống mẹ, trở thành người thứ ba. Mà nếu như Phong và cô đến với nhau cũng không có kết quả gì tốt đẹp.
Nói thì dễ nhưng... sao khó quá, chỉ cần nghĩ đến việc Phong và Diệp Anh ở bên nhau là trái tim cô như bị vắt cạn sự sống. Lam ngửa mặt thở dài, một giọt nước mắt lăn xuống.
Bỗng cửa bị đóng cái cạch, Phong vọt vào áp sát cô vào tường nhà vệ sinh lạnh ngắt.
"Anh... tổng giám đốc, sao lại?"
Chưa nói hết câu, Phong đã nắm cằm cô ép nhìn vào anh. Ánh mắt anh bừng lửa giận.
"Sao cái gì? Em nói đi? Cái gì mà chúng tôi sắp hả?"
Lam nhắm mắt lại tránh ánh mắt của anh. Lực nơi cằm nhỏ của Lam càng tăng.
"Có liên quan gì anh sao, chúng tôi đều độc thân"
Phong siết chặt cằm Lam "chúng tôi sao? Em hôn tôi rồi, em thấy cả cơ thể của tôi rồi. Giờ em đòi đi yêu thằng khác, vậy tôi là gì? Là gì trong lòng em hả?"
Giọng nói Phong run lên, trong cơn giận không nén được đau khổ.
"Không... là gì trong lòng tôi cả" Lam nhìn vào túi áo trước ngực anh chậm rãi nói.
Phong không tin vào tai mình. Anh giữ chặt cằm cô.
"Nhìn vào mắt tôi, trả lời em có yêu tôi không?"
Lam vẫn nhắm mắt. Cô sợ mở mắt ra sẽ gặp phải ánh mắt của anh, cô sẽ không nhịn được mà nước mắt tuôn ra.
"Đau, anh bỏ ra"
Phong buông nhẹ tay nhưng vẫn giữ cằm cô, cổ họng anh khô rát. Anh nhìn hàng lông mi hình cánh quạt đang run rẩy đáng yêu vô cùng.
"Đồ ngốc"
Phong đột ngột cúi xuống phủ lên đôi môi đỏ hồng của cô.
Lam không chống lại được bàn tay như gọng kìm của anh, càng chống cự thì anh càng chà xát mạnh đôi môi đến đau rát, cô hơi thả lỏng cơ thể.
Ngay lập tức Phong nắm hai tay Lam vòng ra sau lưng anh, rồi vòng tay khoá chặt eo nhỏ của cô, siết chặt cơ thể mềm mại vào lòng mình. Nụ hôn bắt đầu nhẹ lại, ôn nhu dịu dàng. Cô không cưỡng lại được kỹ thuật hôn của anh, nhẹ nhàng, ngọt ngào đến da diết hoà quyện buộc chặt trái tim Lam. Cô không biết đâu là thực nữa, để mặc anh hôn sâu đến thở không được. Đôi môi thiếu khí mới rời khỏi nhau.
Phong chạm môi vào mũi cô, cất giọng khàn đục.
"Như thế này mà dám nói không yêu sao?"
Rồi không chừa cho cô một giây phản kháng, lại tiếp tục chiếm lấy đôi môi mọng của cô. Bao thương nhớ, thèm khát cả tuần không được gặp anh trút hết vào nụ hôn này. Anh nhớ cô phát điên, vậy mà cô gặp lại không thèm liếc anh một cái, không thèm chào lại còn dám nói nói cười cười với thằng khác. Phong điên cuồng dây dưa, quấn chặt lưỡi đinh hương nhỏ ngọt dịu đến tận xương tủy. Hơi thở của cô, mùi hương trên cơ thể mềm mại này ngày đêm đều hành hạ anh.
Lam cố đẩy anh ra nhưng sức lực của cô không thể, khi tiếp xúc thân mật như vậy cô không phải đối thủ của anh. Mãi đến khi môi Phong nhẹ dứt ra thì Lam mới đủ tỉnh táo đẩy mạnh anh ra.
"Giám đốc, chúng ta đã đi quá giới hạn rồi"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!