Avent vào dự án mới tất cả các bộ phận đều bận rộn, phòng truyền thông là bận nhất khi phải tập trung hết công suất để pr cho dự án mới.
Lam giờ đã không còn phải làm nhiều việc vặt nữa, Phong chuyển cô sang làm bộ phận content và chiến lược, đúng với chuyên ngành viết lách của cô.
Cũng từ hôm ngoại mất, cô không gặp lại anh. Muốn gặp lại anh để nói lời cảm ơn nhưng dường như Phong bận đi công tác liên miên.
Buổi tối thứ 6, làm xong công việc ở rạp chiếu phim, Lam đi bộ dọc theo con đường công viên Lê Thị Riêng. Cô ngồi xuống một ghế đá, yên lặng nhìn lũ trẻ nô đùa trên bãi cỏ.
Gần đây cô cảm thấy cuộc sống của mình thật vô vị, những cuộc vui tụ tập bạn bè cô cũng không còn hứng thú. Thi thoảng qua chị Thuận Thy và chú Thành, thời gian còn lại chỉ ở nhà để làm dự án. Thi thoảng cô cũng nhớ đến Phong
- hoá ra anh cũng không phải thiếu tình người như cô nghĩ trước khi chưa vào Avenue. Một cảm giác ấm áp thân thuộc len lỏi trong lòng đi nghĩ đến điều đó.
Đang chìm trong suy nghĩ thì tiếng điện thoại réo rắt vang lên. Là Phong.
"Alo"
"Mua giúp tôi một hộp cháo được không?"
Người bên kia thều thào rồi dập máy.
"Anh..."
Cháo sao? Anh ta bị ốm? Giờ này? 12h đêm cháo sao?
Lam vội vàng dắt xe ra khỏi nhà, qua quán mua hộp cháo, vào 24/7 mua một ít hoa quả, một con gà và thuốc cảm rồi phóng xe đến biệt thự của Phong.
Cửa không khoá, Lam đẩy cửa vào nhà không thấy ai. Cô đi lên lầu, vào phòng ngủ của Phong. Anh nằm trên giường vẫn nguyên quần áo đi làm, mặt đỏ bừng.
Nhìn anh như vậy trong lòng Lam chợt có cảm giác thương xót. Cô lại bên giường đặt tay lên trán anh, sốt cao rồi.
Phong mơ màng mở mắt khẽ cong môi "Em đến rồi?"
Lam gật đầu luồn tay vào gối đỡ Phong dậy. Nhưng anh quá nặng không thể đỡ dậy được.
"Anh cố lên đỡ vai tôi ngồi dậy ăn cháo để còn uống thuốc"
Phong đỡ thành giường ngồi dậy nhìn Lam thều thào.
"Bác người làm xin nghỉ về quê, cho nên..."
"Được rồi, tôi biết rồi anh ăn cháo đi"
Nói đoạn Lam thổi cháo nóng đưa thìa đến bên miệng anh. Phong há miệng nuốt cháo ấm. Hết nửa hộp cháo thần sắc Phong mới đỡ hơn một chút. Anh lắc đầu tỏ ý không ăn nữa.
"Không được, ăn hết để uống thuốc. Ngoan há miệng rồi tôi lấy nước uống thuốc, nha?"
Đang rất mệt mà anh cũng phải bật cười trước sự dỗ dành như trẻ con của cô vậy.
Lam đút cho Phong ăn gần hết bát cháo, lấy thuốc cho anh uống rồi đỡ anh nằm xuống. Phong nằm một lúc lại nóng hầm hập, Lam lại vật lộn cởi áo ngoài của anh rồi giặt khăn ấm lau người cho hạ sốt. Chưa bao giờ thấy cơ thể của đàn ông, vừa cởi áo ra lộ làn da màu đồng và cơ bụng rắn chắc, cô đỏ mặt quay đi chỗ khác. Lam ơi mày mê trai quá đi à.
Chườm cho anh xong quay đi định xuống phòng bếp. Nhưng vừa đi Phong đã nắm chặt tay cô không thả.
"Đừng đi, ở lại với tôi"
"Tôi xuống bếp nấu cháo"
"Không được, tôi không chịu" Phong thều thào làm nũng như trẻ nhỏ.
Lam đành ngồi xuống bên giường, rút tay cũng không ra, đành để anh nắm chặt. Anh bị sốt nên bàn tay nóng hầm hập nhưng ánh mắt vẫn mơ màng nhìn Lam không rời như thể sợ cô lại bỏ đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!