Vậy là cô đã đi làm ở Avenue được gần một tháng rồi, ngày nào về cũng mệt lả người, ăn tạm cái gì đó rồi ngủ một mạch tới sáng.
Sáng nào cũng leo 9 tầng cầu thang bộ nữa chứ. Thôi thì coi như đó là một cách rèn luyện thân thể cũng tốt. Đồng nghiệp trong phòng đã bắt đầu chào hỏi ngọt nhạt với cô chứ cũng không lạnh nhạt như lúc trước nữa nên không khí có phần thoải mái hơn. Lam hiểu thái độ của họ do đâu mà có, từ ngày cô vào tất cả những việc vặt đổ hết lên đầu cô, từ phô tô tài liệu, báo cáo trích lục, làm bảng biểu, phân loại tin tức,... cho đến gọi điện thoại cho cánh báo chí.
Họ nghiễm nhiên thảnh thơi hơn, có thời gian buôn dưa lê, chơi game, chat chit cho nên đành phải bằng mặt dù không hề bằng lòng với Lam.
Chỉ có điều Diệp Anh vẫn tìm mọi cách để hành hạ, bới móc và chửi rủa. Hai ngày nay cô ta đi công tác không khí thật là dễ thở mà, việc của Lam không giảm đi nhưng ít nhất cô còn có thể quay sang Thanh Nhàn phiếm chuyện mấy câu.
Thật ra thì giống như Thanh Nhàn nói, làm công việc nào cũng sẽ có điểm không hài lòng, nếu như muốn nhàn hạ thì lương chỉ ba cọc ba đồng. Còn muốn lương ổn thì phải chịu đựng áp lực. Lắm lúc oải quá Lam chỉ muốn nghỉ việc rồi đến đâu thì đến. Nhưng cô lại nghĩ đến ngoại đang ở quê, ngoại đã dành cả sức lực để nuôi nấng cô thay mẹ dù không máu mủ ruột thịt, nếu cô không làm việc thì ngoại sẽ không biết nương tựa vào đâu. Cả cô nhi viện cô mang ơn cả đời nữa.
Vả lại, dù ở đây cô chỉ làm một chân sai vặt nhưng lương cũng thuộc top đầu của các công ty ở thành phố này. Cô chịu khó không cãi lời sếp lương cũng được 15 triệu, so với làm báo chỉ 4 triệu lương cứng thêm nhuận bút nữa kịch kim cũng chỉ 9-10 triệu mà thôi.
Lam mở hộp bánh crepe ra. Ở đây không quen biết ai cho nên cũng không đi ăn trưa với ai. Vậy là hôm nào Lam cũng mang cơm hoặc bánh mình tự làm.
Vừa cắn được một miếng đặt xuống thì ai đó đã cầm lên. Lam ngẩng đầu lên nhìn thấy hộp bánh đã trên tay Phong rồi.
"Hôm nay tôi không muốn ăn cơm, cô ăn cái này đi" anh đặt hộp cơm bên cạnh.
"Của tôi..."
Chưa nói xong đã thấy Phong cầm miếng bánh cắn vào chỗ Lam vừa ăn lúc nãy. Lam trợn mắt. Anh ta không sợ bẩn sao!
Phong cầm hộp bánh đi ra khỏi phòng để lại Lam vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Lam mở hộp cơm bên cạnh, cơm tấm sườn trứng. Ngon quá! Cô cũng không nghĩ ngợi gì nữa, xé thìa đũa ra bắt đầu ăn.
Trong phòng giám đốc, Phong cầm một miếng bánh lên ngắm nghía. Bánh được làm rất đẹp và thơm, ngon vô cùng, mát và ngọt đến xương. Cả người anh như bay lên, cảm giác vô cùng thoải mái. Trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh cô đứng trước bàn bếp làm bánh. Phong bất giác mỉm cười mà không nhận ra, ánh mắt của anh lấp lánh những tia sáng.
Diệp Anh lả lướt đi vào
"Anh vẫn chưa ăn gì sao? Sao lại ăn bánh này?"
Cô ta cầm một miếng bánh lên, nhìn thật là chói mắt, bánh gì mà xấu xí vậy.
"Thợ bánh nào mà làm cái bánh tồi tệ vậy mà anh cũng ăn được sao"
Phong cướp lấy cái bánh trên tay Diệp Anh đặt cẩn thận vào hộp bánh, nhìn cô ta chán ghét.
"Anh thích là được"
"Sắp tới anh có một số công việc giao cho Mạch Lam, em tạm thời đừng giao cho cô ấy những công việc của phòng truyền thông để cô ấy có thời gian thực hiện công việc của anh"
"Anh giao cho cô ta làm gì vậy, cái loại cáo già đó thì làm được việc gì, sao không giao cho em?"
"Việc truyền thông báo chí, cô ấy có mối quan hệ với các phóng viên hơn em"
"Anh, chiều nay về nhà ăn cơm. Bố và bác trai bảo có chuyện cần bàn"
Phong nhíu mày "Được rồi, e cứ về trước anh đánh xe về sau. Gọi Lam vào đây cho anh"
Diệp Anh nũng nịu quàng tay qua cổ Phong.
"Được rồi, chiều anh nhớ về sớm. Em và ba mẹ đợi anh nha"
Phong nhăn mặt, mùi nước hoa nồng nặc của Diệp Anh khiến anh không thở nổi.
(Đọc tại Facebook Lam Lam)
***
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!