Ra khỏi phòng, Diệp Anh hậm hực hét lớn.
"Cô đi nhanh lên, con rùa hay sao bò mãi không đến vậy, thật là nhìn không vừa mắt tí nào"
Lam không nói gì, vẫn bình thản đi sau cô ta.
Diệp Anh hất hàm đến chỗ cái bàn nhỏ lộn xộn đầy giấy tờ cốc chén sổ sách.
"Ngồi đó đi. Rảnh rỗi dọn luôn cái đống đó cho sạch"
Lam gật đầu chào mọi người trong phòng rồi đến chỗ bàn đặt túi sang một bên bắt đầu dọn dẹp.
Mấy nhân viên thấy cô vào, nhìn nhau nhưng cũng không nói gì. Rồi ai nấy cúi gằm mặt vào máy tính gõ lọc cọc.
Lam dọn cái đống trên bàn cũng mất nửa buổi. Bật cái máy tính thì mãi không lên màn hình. Lam lại phải chạy sang phòng IT xin đĩa win cài lại, rồi lại phải hì hục lên mạng down các loại phần mềm về máy.
Cô gái ngồi bên cạnh đeo mắt kính dày lắc đầu cảm thán.
"Xem ra cô đúng là nữ cường thật, đã có gan đánh đấm Avenue lại còn làm được những việc của đàn ông thế này"
Lam ngẩng đầu lên "Hì hì, đó là chuyện cũ rồi. Tôi bây giờ là nhân viên của Avenue"
Đằng kia có tiếng vọng lại "Không biết xấu hổ còn mở mồm mà nói sao"
Cô nhân viên bên cạnh lắc lắc đầu quay đi.
"Tôi sợ cô sẽ chết giữa bãi nước bọt ở đây mất thôi"
"Tôi quen rồi, cảm ơn cô"
Lam liếc lên thẻ của cô gái "Thanh Nhàn", có vẻ cô này không đến nỗi tính nết xú uế như mấy người kia, thật may là vẫn còn có chút không khí trong lành.
Diệp Anh ngúng nguẩy đi đến chỗ bàn Lam, cô ta nhìn đống hỗn độn đã được dọn sạch bực tức.
"Đã quen công việc dọn dẹp vậy thì làm tạp vụ luôn đi. Đi phô tô cái đống này ra mỗi cái 50 bản rồi đóng thành từng tập.
Diệp Anh chỉ vào chồng tài liệu cao nhất nói với Lam, xong rồi ưỡn ẹo đi ra ngoài. Nhân viên trong phòng có người hả hê, có người tội nghiệp cho Lam. Họ cũng không ưa gì một giám đốc truyền thông thiếu năng lực hay chửi mắng như Diệp Anh nhưng tin đồn về Lam quá lớn cũng khiến cho họ chẳng thể nào đồng cảm với cô được, chứ chưa nói đến là thân thiết gì.
Đã 11h15, các nhân viên đã bắt đầu làm việc uể oải nhưng đối với Lam mới là bắt đầu. Cô khệ nệ ôm chồng tài liệu đến phòng máy, phô tô được chỗ này đến trưa chưa chắc đã xong.
Diệp Anh gõ cửa vào phòng tổng giám đốc rồi bước vào.
"Anh, nghỉ đi ăn cơm chứ, có nhà hàng này mới mở ngon lắm"
"Em đi đi anh đi đối ngoại"
"Vậy em đi cùng anh nha"
"Không"
Diệp Anh bĩu môi ngúng nguẩy đi ra khỏi phòng.
Phong nhấn số điện thoại "Cậu Lâm, nhân viên mới hôm nay ở phòng truyền thông làm những gì?"
Nghe bên kia báo cáo Phong nhíu mày rồi cúp máy.
Phong cầm hộp cơm vừa gọi đứng lên đi ra cửa. Đi được vài bước dừng lại, ngồi xuống bàn trà rót cốc nước uống một ngụm lớn. Anh nhìn mãi hộp cơm trên bàn, trong đầu văng vẳng tiếng trợ lý Lâm "Cô Lam dọn dẹp, sửa máy tính cả buổi sáng bây giờ đang phô tô tài liệu"
Phong cố đẩy hình ảnh của cô ra khỏi đầu, nghĩ đến những bức ảnh chụp trong lòng anh lại dâng lên sự khinh bỉ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!