Chương 10: Tôi vẫn không thỏa hiệp

Avenue đang trong cuộc họp thì tiếng tin nhắn ting ting vang lên.

Phong cầm điện thoại nhìn vào màn hình "Cảm ơn anh đã tẩy trắng cho tôi. Nhưng tôi vẫn nói một câu như cũ: Tôi sẽ không thỏa hiệp"

Phong nhíu mày bóp chặt điện thoại, ngón tay trắng bệch, từng đường gân xanh chạy ngang dọc đan chéo trên mu bàn tay.

Mọi người trong bàn họp nhìn gương mặt biến đổi của anh, đoán có chuyện chẳng lành nhưng không ai dám lên tiếng hỏi.

"Bộ phận kế toán kiểm kê lại sổ sách, chớ để lọt thông tin gì ra bên ngoài. Bộ phận chăm sóc khách hàng cố gắng chiều lòng và đáp ứng tất cả những yêu cầu của khách. Bộ phận truyền thông làm tốt công tác báo chí, kiềm chế không được gây loạn trên mạng xã hội"

Các bộ phận ái ngại nhìn nhau vâng dạ. Không biết sắp tới có chuyện gì mà tổng giám đốc nghiêm trọng vậy.

"Được rồi, các bộ phận tập trung làm tốt công việc của mình đi. Tan họp"

Diệp Anh ngồi lại sau cùng. Khi mọi người đã ra khỏi phòng họp, cô lả lướt đi đến sau lưng Phong, vòng tay ôm cổ anh, bộ ngực đẫy đà ép sát lưng anh. Phong khó chịu, gỡ tay cô nàng ra.

"Đây là công sở"

Diệp Anh bĩu môi giận dỗi "Cũng là nhà của chúng mình mà"

Phong khó chịu "Em phải biết phân biệt việc công và tư"

Thấy khuôn mặt Phong lộ vẻ không vui, Diệp Anh tự động dịch ra ngồi sang ghế bên cạnh.

"Lúc... lúc nãy có chuyện gì phải không?"

"Không phải việc của em" Phong vẫn nhìn màn hình điện thoại.

"Anh, tối nay bố mẹ về nước, bảo chúng mình về ăn cơm"

Phong nhíu mày "Ừ, chiều e về trước đi. Anh xử lý công việc muộn chút sang sau"

Thấy Phong không thèm ngẩng đầu nhìn mình, Diệp Anh tức giận nhưng không dám phát ra ngoài.

Phong đứng dậy tay đút túi quần, đi ra khỏi phòng để lại Diệp Anh sau lưng ấm ức hậm hực.

————

Buổi tối tại nhà Diệp Anh

Ông Phúc ngồi trên ghế sofa sắc mặt đỏ bừng tức giận.

"Nó là thằng nào mà dám tới trễ vậy. Tôi lại hủy bỏ hôn ước bây giờ"

"Ông làm gì mà nổi nóng vậy. Chúng nó còn trẻ chưa hiểu phép tắc"

"Trẻ mỏ cái gì nữa, nó đã 26 tuổi đầu rồi, đường đường là tổng giám đốc của một công ty, vuốt mặt cũng phải nể mũi"

"Thì ông cũng phải để nó làm xong việc"

"Việc việc cái gì, tôi mà điên lên tôi rút hết vốn cắt hết hợp đồng xem nó có trụ được không, láo toét"

Diệp Anh nghe vậy hết hồn, nũng nịu ôm cánh tay ông Phúc.

"Ba à, lâu ngày gặp con gái không hỏi con được câu nào, bao giờ cũng mắng Phong Phong. Hứ, con hổng chịu đâu"

Ông Phúc dịu lại, cưng chiều xoa đầu con gái.

"Cục cưng của ba, bao nhiêu thằng thích không ưng, chạy theo cái thằng đó làm gì hả con. Nó đã không coi con ra gì"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!